Chương 2168 Thuận lợi may mắn
Bà nó chứ…Nhìn tên đầu trọc lấy đi toàn bộ je-ton ở khu đặt cược, trong lòng Triệu Ngọc như đang nhỏ máu!
Ba con J và hai con bốn của mình đã to lắm rồi, nhưng càng tà môn hơn nữa chính là đối phương vậy mà lại có bốn cây mười, vừa hay lớn hơn bài của mình!
Xác suất mở ra tứ quý là rất thấp, lại đúng lúc đang vào ván mấu chốt này, trong nháy mắt mà mình đã tổn thất hơn năm triệu, sao Triệu Ngọc có thể không phiền lòng được cơ chứ?
Đúng là gặp ma mà!
Năm triệu đó!
Cho dù có trúng được vé số năm triệu thì cũng phải đóng thuế! Dù cho ông đây không thiếu tiền, nhưng đó vẫn là tiền mà!
“Ha ha ha!” Lúc này, tên đầu trọc xếp chồng je-ton của mình, vui vẻ nói: “Ăn may, ăn may mà thôi! Nếu không có bài đẹp thì tôi đâu có gan mà liều mạng chứ?”
“Hừ…” Triệu Ngọc híp mắt nhìn ông ta, vỗ bàn quát: “Được, tiếp tục, tiếp tục đi!”
Tâm lý của dân cờ bạc đều là vậy, càng thua thì sẽ càng muốn ăn lại, đến mức khiến bản thân rơi vào vực thẳm hồi nào cũng chẳng hay.
Khi Triệu Ngọc quyết định tiếp tục, trên bàn cược lại xuất hiện thêm một quý cô mặc đầm dài màu đỏ, ăn vận đẹp đẽ, ngồi ngay kế bên Triệu Ngọc.
“Ồ…” Có lẽ người phụ nữ này là tay lão luyện ở sòng bạc, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra một triệu je-ton của Triệu Ngọc, lập tức khẽ thở dài: “Kẻ lắm tiền!”
Trong mắt người phụ nữ lộ vẻ ngưỡng mộ, nhưng vẫn đặt je-ton của mình lên bàn. Cô ta không có nhiều je-ton, đều là mười nghìn một miếng, tổng cộng cũng chỉ có hơn mười miếng.
“Tôi chơi nhỏ thôi” Người phụ nữ nói với đám người phú nhị đại và tên đầu trọc: “Mong các lão đại đây chiếu cố một chút!”
“Không sao đâu!” Tên phú nhị đại háo sắc nói: “Em đây xinh đẹp như vậy, bọn anh đúng là phải chiếu cố chứ, nhỉ?”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “chiếu cố”, mang rõ ý ngả ngớn.
Nhưng mà quý cô đầm đỏ không thèm để ý đến anh ta, tự nhiên bỏ mười nghìn je-ton vào khu đặt cược.
Nhìn thấy cô ta đặt cược, những người khác cũng theo sau.
Lúc này, tổng cộng có năm người trên bàn cược, ngoài bốn người này ra, còn có một phú thương ngồi đối diện Triệu Ngọc. Có lẽ tên phú thương này đã uống quá chén rồi, khuôn mặt đỏ gay, bên cạnh còn có một cô gái mặc váy ngắn bầu bạn.
Vòng đặt cược thứ nhất kết thúc, nhân viên bắt đầu chia bài.
Bài đều được lấy ra từ máy nên không có cơ hội để giở trò.
Mà lần này, vận may của Triệu Ngọc khá tốt, hai lá đầu vậy mà lại lấy được hai con A, bài như vậy chắc chắn phải cược tiếp, nhưng vì tránh bị người khác nhìn ra nên Triệu Ngọc chỉ cược thêm mười nghìn.
“Xem ra…” Quý cô đầm đỏ xem bài của mình, rầu rĩ nói: “Bài của anh không nhỏ đâu nhỉ! Theo hay là không theo đây?”
“Cô em xinh đẹp à!” Tên phú nhị đại cười: “Anh thấy em đừng có theo thì hơn, ván vừa rồi, họ đã chơi lên đến mấy chục triệu đấy!”
“Không được!” Người đẹp lắc đầu nói: “Bài này của tôi có thể được một bộ sảnh! Tôi theo…”
Nói xong, người đẹp cũng bỏ mười nghìn vào.
Trên bàn cược đều là những kẻ không thiếu tiền, qua vòng một, sáu người đều cược mười nghìn theo.
Do Triệu Ngọc lấy được con A, cho nên ở vòng thứ hai, Triệu Ngọc vẫn dẫn đầu, kết quả, lá bài thứ ba không đẹp cho lắm, hắn chỉ lấy được con ba.
Có điều, ưu thế của hai con A vẫn khiến hắn tiếp tục theo.
“Con ba nhỏ vẫn theo…” Quý cô váy đỏ do dự thấy rõ: “Xem ra, bài của anh hẳn là hai con A nhỉ? Tôi vẫn nên bỏ cuộc thì hơn!”
Nói rồi cô ta úp bỏ bài của mình.
Không ngờ người đẹp vừa mới nói như thế, toàn bộ những người ở phía sau đều úp bỏ, ngay cả ông đầu trọc cũng không ngoại lệ, ván này Triệu Ngọc đã lấy được tiền trong khu đặt cược một cách nhẹ nhàng.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, rõ ràng ván này vẫn chưa đạt tới mong đợi của hắn, hai con A đều bị người khác nhận ra, đám người này đều là những kẻ vô cùng xảo quyệt.
Không bao lâu sau lại bắt đầu ván cược mới, ván này Triệu Ngọc vẫn tiếp tục gặp may, lấy được hai đôi, mà lần này, những người khác cũng không theo tiếp, chỉ kiếm được mấy trăm nghìn ít ỏi.
Cứ như thế mấy ván liền, je-ton của người đẹp váy đỏ kia đều bị thua sạch, cô ta buồn bực đứng dậy: “Vận may hôm nay thật là kém, không chơi nữa!”
“Ấy cô em xinh đẹp? Đừng bỏ đi chứ?” Tên phú nhị đại nhanh chóng lên tiếng: “Lại đây, ngồi chỗ của anh đi, cùng đợi ăn mừng nào! Nếu lát nữa anh đây thắng một ván lớn, em theo anh ăn mừng còn hơn việc em thua nhiều!”
“Anh đi chết đi!” Người đẹp tức giận lườm anh ta, sau đó giận dỗi cầm túi xách của mình rời khỏi bàn cược.
“Sao đây?” Lúc này, ông đầu trọc lên tiếng, rõ ràng là nói với Triệu Ngọc: “Cô em xinh đẹp đã bỏ đi rồi, chúng ta kết thúc được rồi chứ? Mười một giờ rồi đấy!”
“Kết thúc cái đầu ông!” Triệu Ngọc đỏ mắt nói: “Tiền tôi thua còn chưa kiếm lại được đâu! Thua rồi thì bỏ chạy à?”
“Được, được rồi!” Tên đầu trọc xòe tay, vẻ mặt vô tội: “Cậu đã muốn chơi, vậy thì tôi chơi với cậu, được chưa?”
Thế là trên bàn cược chỉ còn lại bốn người, bốn người cược lần nữa, lại bắt đầu một vòng poker mới.
Ai ngờ, sau khi bắt đầu, người đẹp váy đỏ kia cầm ly rượu vang quay lại, trực tiếp ngồi bên cạnh Triệu Ngọc.
“Tôi…” Người đẹp nhìn chằm chằm Triệu Ngọc: “Hình như tôi… đã từng gặp anh ở đâu đó rồi… sao lại… trông quen như vậy nhỉ?”
“Cô à!” Triệu Ngọc tằng hắng một tiếng, nói: “Tôi đang ngồi đây chơi bài! Cô muốn dụ dỗ đại gia thì cũng không cần phải dùng cách cũ rích này để tiếp cận chứ?”
Nghe Triệu Ngọc nói thế, mọi người xung quanh đều bật cười.
Quý cô váy đỏ đây mặc dù tuổi tác cũng độ khoảng bốn mươi, nhưng ăn mặc vô cùng khéo léo, dáng người cũng tương đối xuất chúng, quả thật là một người phụ nữ có khí chất xinh đẹp!
Bị Triệu Ngọc nói như vậy, cô ta đỏ mặt, lập tức quay người định bỏ đi.
“Ấy? Đợi đã…” Không ngờ, Triệu Ngọc lại giữ cô ta lại, nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi! Đến đây! Ngồi với tôi! Từ khi cô đến, tôi thuận lợi may mắn hơn nhiều!”
“Ồ? Tôi đem đến may mắn cho anh sao?” Người đẹp cười: “Vậy… nếu anh thắng thì tôi muốn ăn mừng!”
“Không thành vấn đề!” Triệu Ngọc cười, gật đầu đồng ý.
“Thật vô lý!” Tên phú nhị đại hừ lạnh không vui: “Anh ăn mừng thì em không đi, lại đi tìm hắn ta á? Em cố ý làm tổn thương tấm lòng của anh sao?”
“Nếu đã như vậy thì lập trường của chúng ta cũng rõ ràng rồi nhỉ? Chắc chắn không đội trời chung!”
“Nào!” Tên phú nhị đại khinh bỉ liếc nhìn Triệu Ngọc: “Để xem thử anh có thắng nổi tôi không? Đợi lát nữa thua sạch rồi thì đừng có khóc đấy!”
“Hừ, người đẹp đây có mắt nhìn!” Triệu Ngọc trước giờ không sợ đấu khẩu, lập tức kéo nhẹ quý cô váy đỏ hương thơm lượn lờ, đắc ý nói: “Người ta đã nhìn ra anh chỉ là một tên mặt người dạ thú, cặn bã có văn hóa từ lâu rồi, cho nên mới không thèm đếm xỉa tới anh!”
“Còn dám khoác lác à? Sao anh không thử xem lại bản thân mình đi? Từ đầu tới giờ, anh thắng được ván nào không?
“Anh! Anh! Không coi người khác ra gì! Được thôi…” Tên phú nhị đại nóng nảy, quát người chia bài: “Chia bài! Chia bài! Tôi muốn xem thử xem mình có thể thắng hay không?”