← Quay lại trang sách

Chương 2167 Sóng gió ở sòng bạc

“Xin lỗi ngài” Khi Triệu Ngọc rút thẻ du thuyền ra, muốn đổi đồng xu thì gặp phải ánh mắt coi thường đầy lễ phép của nhân viên phục vụ: “Đây là ghế VIP, chỉ khi đổi hai mươi nghìn je-ton mới có thể tham dự ạ”“Nếu ngài muốn chơi những trò thông thường thì có thể sang phía bên kia, bên kia chỉ cần 100 đồng je-ton là có thể tham gia…”

“Đậu xanh rau má nhà nó!”

Triệu Ngọc hậm hực mắng, sau đó nhìn lướt ba chỗ một lượt:

Chỗ thứ nhất là bàn đánh cược có ký hiệu “VIP” màu vàng ở trước mặt hắn;

Chỗ thứ hai là máy đánh bạc trông giống như máy chơi game ở phía xa, 5 đồng là có thể cược một lần.

Mà chỗ thứ ba chính là nơi ông lão cứ tỏ ra kiêu ngạo kia. Nhưng mà ông lão dường như không có tí hứng thú nào với Triệu Ngọc, chỉ khinh thường liếc Triệu Ngọc như trước, sau đó tiếp tục xem bài…

Lần này thật sự khiến cho Triệu Ngọc nổi cáu, lập tức chửi thề thêm một câu, sau đó cầm thẻ tay lớn tiếng quát nhân viên phục vụ: “Đi đổi cho tôi hai mươi triệu je-ton! Vậy là đủ tư cách rồi chứ?”

Thực ra, Triệu Ngọc đơn thuần chỉ muốn quát đại vậy thôi, do hắn cho rằng casino nhỏ nhoi trên du thuyền này không đổi được hai mươi triệu je-ton.

Kết quả, nhân viên phục vụ vội vàng cầm máy POS lên và nói: “Thưa ngài, nếu là hai mươi triệu thì không sử dụng thẻ tay được đâu! Nhưng mà có thể quẹt thẻ…”

Nói xong, nhân viên phục vụ liền để máy POS ở trước mặt Triệu Ngọc, ánh mắt của anh ta còn mang theo vẻ đắc ý.

Dường như anh ta vốn dĩ đã xem thường Triệu Ngọc, không tin rằng Triệu Ngọc sẽ thật sự đổi hai mươi triệu je-ton.

“Hừ! Không coi người khác ra gì!” Triệu Ngọc tức giận, sao có thể chịu uất ức như vậy được? Lập tức lấy thẻ đen của mình ra, đưa cho nhân viên phục vụ…

Hắn vốn tưởng rằng mình rút thẻ đen ra khí phách như vậy sẽ khiến cho nhân viên phục vụ bị dọa đến mức nhảy dựng lên, nhưng nhân viên phục vụ người ta vẫn bình tĩnh cầm thẻ nhét vào máy POS…

⚝ ✽ ⚝

Ba mươi phút sau, ngồi trước bàn đánh cược, Triệu Ngọc một tay nâng cằm, một tay đùa nghịch mấy miếng je-ton leng keng.

Hai triệu một miếng je-ton, hai mươi triệu chỉ đổi được mười tấm mà tôi!

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng mình sẽ giống như thần bài, je-ton chất đầy đến mức che cả mặt mình!

Đậu xanh rau má nhà nó!

May mà ông đây là đại gia nghìn tỉ không thiếu tiền, nếu không thì hôm nay thật sự không biết phải vứt mặt mũi đi đâu nữa!

Bài bạc thật đúng là hại người mà, mấy chục triệu mà chỉ đổi lại được có mấy miếng je-ton ít ỏi, nếu mà thua hết thì dù là đại gia cũng phải tán gia bại sản nhỉ?

Chậc chậc…

Đương nhiên, Triệu Ngọc không thể nào mà cược hết hai triệu chỉ trong phút chốc được, qua vài lần đổi liên tục, một miếng hai triệu je-ton trong đó được đổi thành hai mươi mấy miếng je-ton mười nghìn.

Mà hai mươi nghìn chính là yêu cầu thấp nhất trên bàn cược VIP này, chính là mệnh giá thấp nhất cho mỗi lần cược.

Với lại, điều buồn bực hơn nữa chính là hơn hai mươi miếng je-ton mười nghìn của Triệu Ngọc, bây giờ chỉ còn lại có năm, sáu miếng.

Cũng tức là bây giờ hắn đã thua hết hơn một trăm nghìn!

Nhưng điều khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ chính là ông lão có mái đầu uốn xoăn kia cũng không thắng ván nào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà ông lão đó còn thua nhiều hơn cả mình, xấp xỉ hơn hai trăm nghìn…

Tiền của hai người họ về cơ bản đều thua cho hai người khác, hai người đó đều là nam, một người đầu trọc tuổi trung niên, một người trẻ tuổi mặc đồ tây màu đậm, dáng vẻ như phú nhị đại*.

* Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai.

Mà trong hai người này, phần lớn số tiền thua đều thuộc về tên phú nhị đại, trước mặt tên phú nhị đại kia chất đầy một đống lớn je-ton vô cùng bắt mắt.

Trò chơi mà họ chơi chính là trò poker kinh điển, không có kỹ thuật gì cả, tất cả đều dựa vào vận may.

“Mẹ nó! Xui xẻo… xui xẻo chút thôi…” Sau khi nhận được bài, khó khăn lắm mới đợi đến lúc ngả bài, ông lão đó đột nhiên quăng năm cây poker lên bàn, sau đó túm lấy áo của mình mà hậm hực mắng: “Không chơi nữa, không chơi nữa!”

“Thật là nhàm chán, vũ trường thì không có gái đẹp, sòng bài thì cứ thua tiền, chán đời…”

Dứt lời, ông ta cầm lấy áo và mấy je-ton còn dư ở trên bàn, xoay người rời khỏi…

Đậu xanh rau má nhà nó…

Triệu Ngọc che mặt, trong lòng cũng thấy cực kỳ hối hận, bản thân hắn chỉ đơn thuần là muốn nói phét, hà cớ gì cứ phải tranh đua với ông lão vốn không quen biết cơ chứ?

Mặc dù ông lão đó ngang ngược, nhưng người ta đã chọc gì đến mình đâu?

Giờ thì hay rồi, nếu không phải vì muốn tranh với ông ta thì mình đã không đến bàn cược này, bây giờ ông ta đi rồi, mình còn chơi cái quái gì nữa chứ?

Vì thế, Triệu Ngọc chẳng còn tâm tình để chơi nữa, cũng muốn nhanh chóng ngả bài, sau đó đi về.

Nhưng mà khi hắn lật bài poker lên xem thì lại nhanh chóng ngồi thẳng lên!

Bởi vì vận may của hắn khá tốt, lại lấy được ba con J và hai con bốn, trong quy tắc chơi bài Poker, đây gọi là “full house”, hay còn gọi là “Cù lũ”, là một cây bài tương đối lớn, không hề dễ thua.

Cho tới bây giờ, đây là cây bài tốt nhất mà Triệu Ngọc gặp được.

⚝ ✽ ⚝

Nếu đã vậy thì mình cứ chơi một ván!

Mặc dù Triệu Ngọc không rành đánh bạc gì cho lắm, nhưng cũng coi như là người từng trải, hắn biết rõ nếu mà một lần cược quá nhiều thì sẽ bị đối phương nhìn ra mình đang cầm được bài tốt.

Cho nên, ngoài mặt thì Triệu Ngọc chẳng có phản ứng đặc biệt nào, tùy tiện quơ lấy hai miếng je-ton, quăng vào khu vực đặt cược mỗi miếng mười nghìn.

Mà lúc này, trên bàn cược chỉ còn lại hai người vẫn luôn thắng, mà hai người này đều lựa chọn cược theo.

Thú vị, Triệu Ngọc mừng thầm trong lòng.

Nhưng mà tên đầu trọc và tên phú nhị đại vẫn không chút do dự, vẫn tiếp tục cược theo.

Chết tiệt!

Lần này, Triệu Ngọc hơi thiếu kiên nhẫn, lập tức quơ lấy miếng je-ton một trăm nghìn rồi ném thẳng vào trong.

Thế là bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tên phú nhị đại kia nhanh chóng mở con át chủ bài của mình ra xem, lướt nhìn qua, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt một lúc, anh ta vẫn cầm lên một trăm nghìn je-ton, lựa chọn bám sát.

Nhưng mà lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên đầu trọc kia không chút do dự, trực tiếp vơ lấy một miếng je-ton một triệu rồi ném vào khu đặt cược!

Ôi chết tiệt!

Lần này đến lượt Triệu Ngọc cảm thấy không chắc chắn, tên này một lần đã quăng đến một triệu, chẳng lẽ… ông ta cũng có con bài đẹp sao?

Của mình là cù lũ, có thể lớn hơn cù lũ thì e là chỉ có tứ quý và thùng phá sảnh! Tên này thật sự may mắn đến vậy sao?

Theo lý mà nói, Triệu Ngọc có dụng cụ như máy nhìn xuyên thấu tàng hình thì chỉ cần cường hóa nó rồi sử dụng là có thể nhìn thấy lá bài tẩy của đối phương.

Nhưng Triệu Ngọc là một người nghĩa khí, không bao giờ làm những trò bẩn kiểu đó trên bàn cược. Dựa vào hack để ăn tiền thì cho dù thắng nhiều đến đâu đi nữa cũng không thể coi là có bản lĩnh được.

Được thôi!

Không quan tâm nữa, cmn ông đây bị dọa từ nhỏ đến lớn, sao phải sợ mấy người chứ?

Triệu Ngọc vơ lấy miếng je-ton hai triệu, vứt thẳng vào khu đặt cược.

“Mẹ nó!” Lúc này, tên phú nhị đại không chịu nổi nữa, lật tay úp bỏ bài, mắng: “Điên rồi, hai tên điên!”

Hành động bỏ bài của tên phú nhị đại chứng tỏ anh ta đã bỏ cuộc, cũng tức là Triệu Ngọc và tên đầu trọc có thể ngả bài rồi.

Nhưng mà tên đầu trọc đó vẫn bình tĩnh, không những cược hai triệu theo Triệu Ngọc mà còn thêm hai triệu vào đó nữa, vẫn chưa chịu ngả bài!

Lần này thật sự là chơi lớn rồi! Trong khoảng thời gian ngắn, trong khu vực đặt cược đã hơn mười triệu!

Được, được lắm!

Ông giỏi đấy!

Triệu Ngọc hít một hơi, quăng số je-ton cược theo của mình vào đó, sau đó dữ dằn quát với tên đầu trọc: “Xông hết lên đi! Để tôi đây xem lá bài tẩy của ông đi!!!”