← Quay lại trang sách

Chương 2172 Vụ mưu sát hoàn hảo

“Được rồi, nếu cô đã biết thân phận của tôi…” Trong văn phòng quản lý, Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào cô chủ du thuyền và nói: “Vậy thì… chắc là cô cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào rồi nhỉ?”“Chuyện này ấy à?” Chu Vận Địch cười nhạt một tiếng, chỉ vào cửa nhỏ bên trong và nói: “Thần thám Triệu, hay là chúng ta vào bên trong rồi nói tiếp nhé?”

“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn làm anh hài lòng!”

Nói xong, Chu Vận Địch dẫn đầu đi vào căn phòng sau cửa nhỏ.

Triệu Ngọc là kẻ tài cao gan cũng lớn, đương nhiên không sợ cô ta giở trò gì bên trong, lập tức hào phóng đi theo Chu Vận Địch vào.

Bên trong là một căn phòng nghỉ, xung quanh có vài vật dụng sinh hoạt hàng ngày, còn có một chiếc giường nhỏ, hẳn là nơi nghỉ ngơi của viên quản lý sòng bạc kia.

Trong phòng thoang thoảng một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, xuyên qua cửa sổ mạn tàu có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Chỉ có điều, hiện tại đã là mười giờ tối, bên ngoài chỉ có một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy được.

“Thật sự là ngại quá” Chu Vận Địch đóng cửa phòng lại, nói: “Tôi vừa mới mua lại chiếc thuyền này, đây cũng là lần đầu tiên tôi lên đây, chuyện liên quan tới sòng bạc, tôi chỉ có thể nói với anh tiếng xin lỗi!”

“Nói thật, tôi vô cùng bất ngờ” Triệu Ngọc nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô là một người có tiền, nhưng lại không ngờ cô lại là chủ du thuyền này!”

“Anh cứ nói đùa” Chu Vận Địch nói: “Chúng tôi là xí nghiệp gia tộc, từ đời cha đã bắt đầu kinh doanh công ty du lịch tàu thuyền, chuyện làm ăn hiện tại có chút khởi sắc, cho nên đem thị trường nhắm ngay du thuyền!”

“Lần này cũng chỉ là thăm dò sâu cạn mà thôi!”

“Thần thám Triệu” Chu Vận Địch lấy một bình rượu vang trên bàn, rót cho Triệu Ngọc một ly và nói: “Hôm nay được gặp anh thật sự là vinh hạnh, chắc anh có thể thấy được sự kích động của tôi chứ?”

“Trong mắt của tôi, anh mới là siêu sao thật sự!”

“Ừm, cô lấy lòng tôi như vậy” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Khiến tôi có chút không chắc đấy. Tôi nói trước cho cô biết, cô đừng tưởng lấy lòng tôi thì chuyện này sẽ coi như xong!”

“À… À… Thật ngại quá!” Mặt Chu Vận Địch đỏ lên, nhanh chóng khoát tay giải thích: “Anh đang nói đến chuyện gian lận bài bạc à? Khụ, chuyện này dù sao chỉ là chuyện rất nhỏ, có lẽ tôi nói thế này hơi giống gian thương, nhưng mà anh hãy ra giá đi!”

“Ngoại trừ những thứ ngoài kia vốn thuộc về anh ra, tôi bằng lòng gánh chịu tổn thất tinh thần của anh, chỉ mong có thể đạt được sự thông cảm và hài lòng của anh thôi!”

“Hừ, nguyên tắc sòng bạc, gian lận trả mười, đánh cược trả gấp đôi” Triệu Ngọc nhấp một ngụm rượu, ngang ngược cậy mạnh nói: “Chuyện này tầm ba mươi triệu đến năm mươi triệu, không thì du thuyền của các cô đừng mong được yên!”

Thực ra, Triệu Ngọc chỉ nói mạnh miệng thôi, biết đối phương không có khả năng đồng ý, người phụ nữ này tất nhiên sẽ cò kè mặc cả với hắn.

Nhưng mà Triệu Ngọc nghĩ sai rồi!

“Không!” Người phụ nữ sảng khoái nói: “Ba mươi đến năm mươi triệu cũng không được! Thần thám Triệu, tôi nói thật cho anh biết, nếu đổi lại là người khác, tôi nhất định sẽ đi theo trình tự luật pháp, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó”

“Nhưng nếu là anh, tôi bằng lấy ra một trăm triệu coi như tiền thù lao trả cho anh, anh thấy thế nào?”

Phụt…

Một ngụm rượu đỏ của Triệu Ngọc không nuốt xuống được, tất cả đều phun ra.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Triệu Ngọc ho khan hồi lâu, lúc này mới khoát tay nói: “Một trăm triệu, cô… sao cô chịu chơi thế?”

“Cha tôi đã nói với tôi rồi, trên thế giới này phàm là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là chuyện khó!” Chu Vận Địch cũng uống ngụm rượu vang, mặt lộ vẻ phiền muộn nói: “Chỉ tiếc là có rất nhiều chuyện không phải dùng tiền là giải quyết được!”

“Chờ đã… Cô vừa mới nói… Một trăm triệu tiền thù lao?” Triệu Ngọc ý thức được chữ này: “Cái gì mà tiền thù lao? Cái này gọi là tiền bồi thường cơ mà?”

“À… À…” Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc này mới nói với Chu Vận Địch: “Xem ra trong lời nói của cô hình như còn có hàm ý?”

“Thần thám Triệu” Chu Vận Địch khẽ cắn môi nói: “Tôi biết, anh một ngày trăm công nghìn việc, công việc bận rộn, nhưng khả ngộ bất khả cầu*!”

* Khả ngộ bất khả cầu: Nghĩa là cái gì đẹp thì chỉ có thể chờ đợi, cái gì nên là của bạn chỉ cần bạn nắm bắt cơ hội là có được, cái gì không phải thì bạn không thể cưỡng cầu, cho dù bạn chỉ có được thì cuối cùng bạn vẫn sẽ mất đi.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc chỉ vào giường: “Cô muốn theo đuổi tôi à? Thật ngại quá, tôi đã có bạn gái rồi!”

“Không… Không phải ý này!” Chu Vận Địch nói: “Tôi chỉ hy vọng anh có thể giúp tôi một chuyện!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc không khỏi tò mò: “Cô là chủ du thuyền mà còn cần tôi hỗ trợ à? Tôi có thể giúp cô chuyện gì chứ?”

“Một vụ án!” Chu Vận Địch trịnh trọng nói: “Tôi vẫn muốn tìm kiếm một đáp án, xin anh nói cho tôi biết, trên thế giới này, thật sự có vụ mưu sát hoàn hảo sao?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, không thể không nói, vấn đề này đúng là làm khó hắn, bởi vì từng có lúc, bản thân cũng bị vấn đề này quấy nhiễu.

“Bốn năm trước, một vụ án như vậy đã từng bày ra ở trước mặt tôi!” Chu Vận Địch cảm khái: “Tội phạm giết người đứng trước mặt tôi, nhưng dù là ai đi nữa, cũng không thể bắt hắn ta trả giá đắt cho hành vi giết người của mình!”

“Chẳng lẽ… chuyện này còn chưa phải vụ mưu sát hoàn hảo ư?”

“Cô nói…” Triệu Ngọc chỉ vào đối phương: “Ở trước mặt cô? Vụ án gì? Nếu như cô nói là mười lăm năm trước, hai mươi lăm năm trước thì có lẽ vì trinh sát hình sự bó tay mà xuất hiện tội phạm được thoát tội!”

“Thế nhưng… Cô nói bốn năm trước sao? Việc này đúng là…”

“Thần thám Triệu” Chu Vận Địch nói: “Tôi vô cùng xác định, tội phạm giết người đã ở ngay trên chiếc thuyền này vào bốn năm trước! Nếu anh có thể giúp tôi, khiến bọn họ nhận tội thì ngoài một trăm triệu tiền bồi thường ra, tôi bằng lòng trả cho anh thêm một trăm triệu tiền thù lao nữa!”

“Oa!” Triệu Ngọc lại nuốt ngụm nước bọt lần nữa, thì thào nói: “Cô Chu, cô đúng là hào phóng, có phải là… Người bị hại của vụ án này có liên quan tới cô không?”

“Đúng!” Chu Vận Địch gật đầu: “Là anh trai của tôi, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Cần! Bốn năm trước, anh ấy đã chết bởi một vụ mưu sát! Thế nhưng cho tới hôm nay, hung thủ vẫn không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào!”

“Thật thú vị…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôi đã từng nghe nói tới tập đoàn này, là ông trùm ngành đóng tàu! Nhưng mà… Vụ án này thì tôi vẫn nghe nói tới lần đầu!”

“Nếu hung thủ đã thoát tội, vậy thì…” Hắn tò mò hỏi: “Vụ này nhất định là một vụ án tương đối phức tạp nhỉ? Hung thủ sử dụng thủ đoạn đặc biệt sao?”

“Không!” Nhưng mà Chu Vận Địch lại lắc đầu nói: “Hoàn toàn ngược lại, vụ án này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần là người thì đều có thể làm được!”

“Nói đùa à…” Chu Vận Địch thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc: “Làm gì có vụ án nào như vậy? Cô nói cho tôi xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

“Vụ án này xảy ra thật sự rất đơn giản” Chu Vận Địch nói: “Bốn năm trước, anh tôi Chu Hỉ Thành dẫn theo cấp cao của công ty đi du thuyền ra biển, cuối cùng không bao giờ trở về được nữa!”

“Mẹ nó… Chuyện này…” Triệu Ngọc lập tức trừng mắt: “Đi thuyền à? Không hề trở về, vậy thi thể thì sao?”

“Sau khi vụ án xảy ra, chúng tôi đã lục soát khu vực ven biển mấy lần, tìm tòi trong suốt ba tháng, nhưng… Haizz…” Trong lúc nói chuyện, khóe mắt Chu Vận Địch rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào.

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc nói: “Những người trên cùng một du thuyền với anh ta đều có hiềm nghi sao?”

Chu Vận Địch nhẹ gật đầu: “Tính cả anh của tôi thì có tất cả bảy người trên thuyền! Sau khi anh tôi mất tích, sáu người bọn họ tất nhiên đều là kẻ bị tình nghi!”

“Cô Chu” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi một câu: “Không phải là… Anh của cô uống quá nhiều rượu, rồi vô ý rơi xuống nước đấy chứ?”

“Không đâu!” Chu Vận Địch nói: “Anh tôi chưa từng uống rượu, anh ấy cũng không biết bơi, cho nên vô cùng cẩn thận”

“Còn nữa, khi xảy ra chuyện, căn phòng của anh ấy vô cùng lộn xộn, có dấu vết đánh nhau rõ ràng”

“Camera giám sát của du thuyền bị người ta cố ý phá hỏng, không tìm được đã từng có ai tiến vào căn phòng của anh tôi vào ban đêm!”

“Mặt khác, thiết bị định vị của du thuyền cũng bị phá hỏng, sau khi chuyện xảy ra, chúng tôi không có cách nào xác định được quỹ tích di chuyển của du thuyền một cách chuẩn xác, cho nên mới không tìm được thi thể của anh tôi!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Đây là một vụ mưu sát được lập kế hoạch từ trước sao!?”