← Quay lại trang sách

Chương 2175 Kế hoạch của anh

“Này, Miêu Miêu… em làm cái gì vậy?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Còn chưa nói chuyện xong mà! Xảy ra chuyện lớn như vậy, là một vụ án giết người đó!”Nhưng mà bất kể Triệu Ngọc nói thế nào, tiểu thư Miêu vẫn không chịu buông tay, vẫn kéo Triệu Ngọc thẳng đến hành lang nơi xa.

“Anh biết em muốn nói gì!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Có phải em định khuyên anh đừng có nhúng tay, đúng không? Em hãy nghe anh nói, là một nhà thám tử tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, sao anh có thể trơ mắt nhìn tội ác xảy ra chứ?”

“Anh biết lần này chúng ta có nhiệm vụ quan trọng, nhưng mà lỡ như vụ án này có liên quan tới chuyện chúng ta cần phải điều tra thì sao?”

“Không!” Tiểu thư Miêu đè Triệu Ngọc lên tường, nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc, em túm anh ra đây không phải để nói mấy chuyện này với anh!”

“Anh nói thật cho em biết” Miêu Anh chĩa ngón trỏ của mình ngay mũi Triệu Ngọc: “Tất cả những chuyện này có phải đều là kế hoạch của anh hay không? Cô chủ du thuyền vốn dĩ không hề rơi xuống biển?”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Em đang nói gì vậy?”

“Em nói cái gì? Em còn không hiểu anh à?” Miêu Anh cắn răng nói: “Bắt đầu từ đêm qua, anh vẫn luôn tỏ ra mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, lấy bản lĩnh của anh chắc đã có kế hoạch từ lâu rồi nhỉ?”

“Nhìn đi” Cô chỉ về phía phòng giám sát đằng xa: “Anh lập tức nói cho em biết, những người đó đều đang giả vờ đúng không! Đoạn video clip đó cũng là giả…”

“Giả?” Triệu Ngọc khó hiểu, vẻ mặt vô tội: “Vì sao chứ?”

“Còn giả bộ nữa phải không?” Miêu Anh nheo mắt lại: “Quá rõ ràng, lúc chủ du thuyền xảy ra chuyện, thuyền trưởng và giám đốc đầu tiên là đến tìm anh giúp đỡ, sau đó thì anh có thể danh chính ngôn thuận xử lý vụ án này rồi!”

“Ngoài mặt thì anh điều tra vụ án chủ du thuyền mất tích, nhưng thực tế lại mượn cơ hội để điều tra vụ án mạng trên du thuyền bốn năm trước, đúng không?”

Giờ khắc này, đoàn người Tề Kiến Hoa và Tất Quốc Thắng đứng trước cửa phòng giám sát, nhìn Triệu Ngọc và Miêu Anh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tất Quốc Thắng hỏi: “Vừa rồi, không phải anh ta nói người phụ nữ đó là trợ lý của anh ta à? Sao trông không giống gì cả?”

“Đúng đấy!” Tề Kiến Hoa nhíu mày: “Hình như đang tranh cãi cái gì đó, chắc là người yêu nhỉ?”

“Ấy ấy, Miêu Miêu à!” Lúc này, Triệu Ngọc vẫn đang cố sức giải thích: “Mạng người quan trọng, sao anh dám chơi lớn như vậy chứ? Nhanh lên, chúng ta mau chạy qua xem xét hiện trường đi, nếu Chu Vận Địch thật sự bị người ta mưu sát thì trên du thuyền này có một tên tội phạm giết người đang chờ thần thám Triệu anh bắt giữ đấy!”

“Không, em không tin!” Miêu Anh nói: “Trên đời này còn có chuyện đại thần thám Triệu không làm được à? Không phải anh nói đã có kế hoạch từ lâu rồi sao, vậy anh nói cho em nghe, kế hoạch của anh rốt cuộc là cái gì?”

“Kế hoạch của anh rất đơn giản, à… Không, không đúng…” Triệu Ngọc sửa lại: “Thật ra thì chuyện này cũng không xem như kế hoạch của anh, mà là kế hoạch của cô Chu Vận Địch kia!”

“Cô ấy mời tất cả những người bị tình nghi năm đó lên chiếc du thuyền này, thật ra là để thực thi một kế hoạch”

“Bây giờ em đã biết chưa? Lần này bất kể có anh hay không, cô ấy vẫn sẽ thực hiện theo kế hoạch thôi!”

“Kế hoạch gì?” Miêu Anh hỏi: “Nói cho rõ đi chứ?”

“Là như thế này” Triệu Ngọc nói: “Chu Vận Địch nói với anh, cô ấy vốn dĩ định cố ý cho những người này biết một tin tức rằng cô ấy đang nắm giữ chứng cứ mang tính quyết định của vụ án Chu Hỉ Thành mất tích bốn năm trước, sau đó thông qua quan sát phản ứng của những người bị tình nghi này để ép bọn họ lộ dấu vết!”

“Nhưng mà lúc gặp anh trong sòng bạc thì cô ấy định mời anh gia nhập” Triệu Ngọc giới thiệu: “Lợi dụng danh hiệu thần thám của anh để thực thi kế hoạch này một cách hiệu quả hơn”

“Cho nên, đêm qua anh chỉ cho cô ấy một đề nghị, giúp cô ấy thay đổi kế hoạch này…”

“Chuyện này thì… còn kế hoạch gì nữa?” Miêu Anh nhíu mày: “Hung thủ gian xảo như vậy, sao có thể mắc mưu chứ?”

“Không nhất định sẽ mắc mưu, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất sẽ cho chúng ta biết trong sáu người bị tình nghi này, rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự!”

“Không có khả năng…” Miêu Anh không tin: “Các anh nói có chứng cứ thì có chứng cứ sao? Bốn năm rồi, ngay cả thi cốt cũng không tìm được, đi đâu tìm chứng cứ đây?”

“Đúng, em nói hoàn toàn đúng, nếu không phải như vậy thì vụ án này đã không được gọi là vụ án giết người hoàn mỹ” Triệu Ngọc nói: “Chu Vận Địch cũng không còn cách nào, vì điều tra ra chân tướng tử vong của anh trai cô ấy, chỉ cần có một tia hy vọng, cô ấy cũng sẽ cố gắng bắt lấy!”

“Theo kế hoạch, cô ấy sẽ đặt máy nghe trộm và camera trong phòng của những người bị tình nghi này” Triệu Ngọc nói: “Sau đó sẽ âm thầm quan sát phản ứng của sáu người này sau khi biết được tin tức Chu Vận Địch có lẽ đã lấy được chứng cứ!”

“Lắp máy nghe trộm và camera là trái pháp luật!” Miêu Anh hạ giọng nói: “Sao anh lại đồng ý? Em biết nhất định không phải vì tiền thù lao một trăm triệu, mà là… Anh cũng muốn làm rõ chân tướng vụ án này đúng không?”

“Nhưng mà anh phải biết rằng, làm thế không giống việc chúng ta tay không bắt giặc! Lời khai lấy được bằng cách này không có hiệu lực pháp luật đâu!”

“Đúng, em nói rất đúng!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Mấy chuyện mà em nói, Chu Vận Địch đều biết cả.

Cô ấy biết nếu tìm ra hung bằng chân chính cách này thì không thể định tội hung thủ, nhưng mà ít nhất có thể cho cô ấy một tia hy vọng!”

“Miêu Miêu” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Tội phạm giết người, chẳng lẽ bởi vì một câu ‘không có cách nào tra’ thì sẽ không bị truy xét sao? Vụ án có tình tiết đặc biệt thì phải đối xử đặc biệt, trên thế giới vĩnh viễn không có chuyện ‘không đen thì trắng’ đâu!

“Nếu trước kia anh kiên trì nguyên tắc trong mọi chuyện thì đã không có Triệu Ngọc của hôm nay rồi!”

“Anh có thể hiểu tâm trạng của Chu Vận Địch, bây giờ, chính cô ấy cũng đã xảy ra chuyện rồi, cô ấy dùng sinh mạng của mình cho chúng ta một cơ hội quý giá, nếu chúng ta không làm, không tìm ra hung phạm thì chẳng phải cái chết của cô ấy là vô nghĩa hay sao?

“Cho nên, bất kể là vì Chu Hỉ Thành bốn năm trước hay là vì Chu Vận Địch của bây giờ, vụ án này, anh phải điều tra tới cùng!

“Anh…” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ một phen, dần dần lĩnh ngộ điều gì, bèn nói với Triệu Ngọc: “Được rồi! Được rồi! Em biết anh không quyết định thì thôi, một khi đã quyết định thì tám con ngựa cũng không kéo lại được!”

“Cho nên, vì không cho hung thủ giết người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, em ủng hộ anh!”

“Anh biết mà!” Triệu Ngọc cười sang sảng: “Em nhất định sẽ ủng hộ anh mà!”

“Như vậy… Vụ án này…” Miêu Anh suy nghĩ một phen, phân tích: “Nếu… Chu Vận Địch thật sự bị người ta giết hại, thủ pháp vẫn giống vụ án giết người trên du thuyền bốn năm trước thì… hung thủ của hai vụ án chắc là cùng một người nhỉ?”

“Hoặc là cùng một bọn?”

“Ấy Triệu Ngọc” Miêu Anh cân nhắc, nói: “Có khi nào chính kế hoạch của Chu Vận Địch hại chết cô ấy, bởi vì tên hung thủ kia biết cô ấy có được chứng cứ của vụ án mạng trên du thuyền, cho nên mới ra tay giết cô ấy hay không?”

“Chắc là… Không phải đâu nhỉ?” Triệu Ngọc vò đầu: “Hôm qua bọn anh mới vừa quen nhau, cô ấy vẫn chưa bắt đầu kế hoạch mà! Nếu thật sự bắt đầu thì chắc chắn cô ấy phải đề phòng, hung thủ không thể nào thành công dễ dàng như vậy được!”

“Hả? Vậy thì kỳ lạ rồi…” Miêu Anh nhíu mày rất chặt: “Nếu không phải như vậy thì chẳng lẽ… việc Chu Vận Địch bị người ta đẩy xuống biển còn có nguyên nhân khác?”