← Quay lại trang sách

Chương 2176 Vụ án mạng trên du thuyền

Bốn năm trước, tại một vùng biển phía NamSáng sớm, trên du thuyền.

Một người phụ nữ đang trang điểm ở trong phòng ngủ của mình trên khoang thuyền, cô ta mặc áo ngủ tơ vàng viền hoa, vừa chải chuốt mái tóc dài màu nâu đỏ của mình vừa ngâm nga bài hát “Một khúc hồng trần” đang lưu hành lúc đó:

“Ai mang hồ điệp khắc lên tấm bia đá phong rêu, ai ngàn năm đợi chờ một hồi ngậm ngùi, hồng trần lắm những mộng mơ, hà tất gặng hỏi chuyện thị phi…”

Tuy ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhàng ngâm nga, nhưng trên khuôn mặt người phụ nữ này lại là vẻ mặt co mày cáu, có vẻ chua xót nào đó ứ đọng lại, khó nói nên lời.

Nhìn mình trong gương không còn thanh xuân rực rỡ, nhưng vẫn dịu dàng đoan trang, tiếc là không còn vẻ đẹp như hoa của ngày xưa…

“Làn sương buốt giá bao nhiêu cõi lòng nhói đau bấy nhiêu, trải qua bao nuối tiếc thầm lặng mới dần hiểu ra, hoa rơi hữu ý vào dòng nước chảy vô tình, mới biết trân trọng mấy thuở hoa nở…”

Lời hát sầu bi, dẫn ra phiền muộn, khiến cho cô ta ngày càng buồn bã…

Nhưng mà người đẹp còn đang cảm hoài thì du thuyền lại bỗng nhiên chấn động rất mạnh, khiến cho cô ta suýt nữa thì đứng không vững.

“Ui cha ui cha…” Cô ta nhanh chóng bám lấy bàn trang điểm mới không bị ngã xuống đất.

“Sao thế nhỉ?” Cô ta nhanh chóng bỏ chiếc lược trong tay xuống, chạy thật nhanh ra ngoài ban công.

Mở cửa ban công ra, nhiệt độ lập tức hạ xuống, trong không khí tràn ngập sương biển ẩm ướt.

“Không thể nào!” Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy mép thuyền dưới ban công đã va vào một tảng đá ngầm đen đặc.

Tảng đá ngầm đó mờ ảo trong sương biển, chắc là tảng đá ngầm có diện tích không nhỏ…

“Sao có thể như vậy?” Người phụ nữ biết có khả năng du thuyền đã mắc cạn, cô ta vô cùng sợ hãi, nhanh chóng mở cửa phòng chạy vào trong khoang thuyền, vừa chạy vừa kêu to: “Này! Các người lái thuyền cái kiểu gì vậy!? Sao lại để đụng vào đá ngầm thế!?”

Nhưng mà hô vài tiếng, cô ta đột nhiên nhận ra có chuyện gì đó không bình thường, trong khoang thuyền có đèn đỏ chớp nháy, trên đầu giường có tiếng cảnh báo vang lên nhưng mà trong khoang thuyền lại không có ai cả!

“Không thể nào? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nháy mắt, trong lòng người phụ nữ trào ra một nỗi sợ hãi khó có thể kiềm chế, cảm giác đó giống như tất cả những người khác trên thuyền đều không còn nữa, chỉ còn có mình cô ta vậy.

Có điều, sau khi cô ta chạy vào sảnh lớn của khoang thuyền, cuối cùng cũng nhìn thấy ở trên ghế sofa có hai người đang nằm, bọn họ theo thứ tự là Trưởng Văn phòng Tập đoàn Thiên Cần, kiêm luôn chức thuyền trưởng du thuyền Quan Tu Kiệt, còn có Tổng Giám đốc công ty Lôi Đại Thăng.

“Tiểu Quan, Tiểu Quan…” Người phụ nữ nhanh chóng chạy tới, vừa đẩy Quan Tu Kiệt vừa la: “Ông mau tỉnh lại, tỉnh lại đi! Du thuyền mắc cạn rồi…”

“Hả… Hả…” Quan Tu Kiệt bị xô đẩy, từ từ tỉnh lại, nhưng mà trạng thái tinh thần rõ ràng có chút vấn đề, có vẻ mơ mơ màng màng.

Người phụ nữ nóng nảy, lập tức quơ lấy một cốc rượu rồi hắt hết vào mặt Quan Tu Kiệt.

“Ui ui ui…” Lúc này Quan Tu Kiệt mới tỉnh lại, ôm đầu, mờ mịt nhìn xung quanh.

“Ông thảm rồi!” Người phụ nữ quát lớn: “Du thuyền mắc cạn rồi! Đồ ngu!”

“Hả?” Quan Tu Kiệt nhìn thấy đèn đỏ đang chớp nháy trên vách khoang thuyền, lúc này mới biết đã xảy ra chuyện lớn, nhanh chóng chạy tới đầu thuyền.

Người phụ nữ lại nhìn Lôi Đại Thăng bên cạnh, không ngờ trên thuyền ồn ào như vậy mà Lôi Đại Thăng vẫn có thể ngủ say…

Bỗng nhiên, bên sườn cầu thang có tiếng vang, chỉ thấy quản lý Lý Cần của Tập đoàn Thiên Cần loạng choạng bước lên, ỉu xìu vô lực hỏi han: “Sao vậy? Làm sao thế? Sao tự dưng lại có chấn động vậy?”

“Lý Cần!” Người phụ nữ hô lên với gã ta: “Thuyền mắc cạn rồi! Đêm qua rốt cuộc các ông đã uống bao nhiêu thế hả?”

“Sao… sao có thể như vậy được chứ!” Lúc này, Quan Tu Kiệt vừa mới đi đến phòng điều khiển xem xét chạy trở về, hoảng sợ nói: “Có người thu mỏ neo lên, chúng ta đã trôi dạt trên biển cả một buổi tối rồi!”

“Hả?” Người phụ nữ và Lý Cần kinh hãi, vội hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Không biết, không biết! Rối loạn hết cả rồi…” Quan Tu Kiệt cầm điện thoại vệ tinh lên: “Bây giờ tôi phải đi gọi cứu viện mới được!”

“Rốt cuộc… Xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Cần thấy Lôi Đại Thăng vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Chắc là chúng ta không… bị người ta bỏ thuốc đấy chứ?”

“Bỏ thuốc?” Người phụ nữ nói: “Tại sao tôi… Tôi lại không sao cả?”

“Ngày hôm qua cô không uống rượu…” Lý Cần nói: “Xem ra, có lẽ rượu có vấn đề rồi, chúng ta… Chúng ta mau đi kiểm tra những người khác xem họ có sao không…”

⚝ ✽ ⚝

Thời gian quay lại hiện tại, dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trên du thuyền Uranus.

Nhưng mà bên khu khách quý của du thuyền đã chìm vào hỗn loạn.

“Đây là phòng của cô Chu Vận Địch” Tổng Giám đốc Tề Kiến Hoa giới thiệu cho Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Từ sau khi thư ký phát hiện, chúng tôi đã phong tỏa hiện trường ngay lập tức”

Thân là chủ của du thuyền, phòng của Chu Vận Địch đương nhiên là căn phòng xa hoa nhất trên chiếc du thuyền này, có thể so với phòng tổng thống.

Sau khi vào phòng, chỉ thấy trong phòng cực kỳ bừa độn, cửa tủ mở tung, các loại vật phẩm rơi vãi trên đất. Chỗ nhà ăn có cái chén đã vỡ vụn, bàn ăn nặng nề cũng di chuyển vị trí, ghế dựa ngã trái ngã phải…

“Cảnh tượng này…” Miêu Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, nói: “Hẳn là hung thủ muốn tìm thứ gì đó nhỉ?”

Nghe thấy Miêu Anh nói vậy, Triệu Ngọc nhẹ nhàng kéo cô một phen, ý là ở đây có rất nhiều người, lại đều không phải đồng nghiệp của mình, nên nhìn nhiều nói ít thì tốt hơn.

Miêu Anh hiểu ý của Triệu Ngọc, lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Sau đó, Triệu Ngọc để những người khác ở ngoài cửa, mình và Miêu Anh thì mang ủng, găng tay có sẵn trên thuyền rồi mới vào phòng tiến hành thăm dò cẩn thận.

Khác với những lúc phá án trước kia, lần này chỉ có hai người bọn họ, cho nên Miêu Anh chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm nhân viên thu thập, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp ảnh những chỗ quan trọng, tìm kiếm và thu thập vật chứng khả nghi.

“Ngài Triệu” Lúc này, Tất Quốc Thắng người Ý đứng ở cửa nhắc nhở Triệu Ngọc: “Cô Chu Vận Địch chắc đã bị người ta đẩy xuống biển ở ban công bên ngoài!”

“Từ phía dưới và phía đối diện đều có camera, chỉ tiếc vì tránh tiết lộ riêng tư cho nên tất cả các camera của chúng tôi đều tránh quay vào ban công, chúng ta không thể lấy được hình ảnh lúc cô ấy bị đẩy xuống”

“Ừm…” Triệu Ngọc dạo qua một vòng quanh phòng Chu Vận Địch, sau khi Miêu Anh tiến hành chụp ảnh hiện trường xong, Triệu Ngọc mới quay trở lại cửa phòng và nói với đoàn người Tề Kiến Hoa: “Được rồi, chúng tôi đã hoàn tất việc thăm dò hiện trường, sau này các ông phải phái người canh gác trước cửa 24/24, không cho phép bất luận kẻ nào vào hiện trường”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Tề Kiến Hoa nhanh chóng gật đầu: “Việc này mong ngài cứ yên tâm, vậy… Kế tiếp, chúng tôi nên làm gì?”

“Thứ nhất, thu thập tất cả các video clip theo dõi có liên quan” Triệu Ngọc nói có trật tự: “Thứ hai, cho người đi hỏi từng nhân viên công tác làm việc trong khu khách quý của du thuyền, hỏi xem tối hôm qua bọn họ có phát hiện ra chuyện gì khác thường hay không”

“Thứ ba, gọi tất cả những người trong khu khách quý đến đây, tôi muốn mở một cuộc họp ngắn, nói cho bọn họ biết tình huống hiện giờ!”

“Thứ tư, bây giờ, tất cả những người này đều là nghi phạm, cho nên tôi đề nghị tạm thời phong tỏa khu khách quý, hạn chế những người này ra ngoài…”

“À.., được, được…” Tề Kiến Hoa có vẻ khó xử, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với Tất Quốc Thắng thì vẫn đồng ý với yêu cầu của Triệu Ngọc.

“Còn nữa…” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Lấy cho tôi hai đĩa thịt bò ngon nhất đi, sáng nay còn chưa ăn no đâu…”