Chương 2177 Kính lúp có màu
Trong một phòng họp loại nhỏ của khu khách quý trên du thuyền, tất cả các vị khách của khu khách quý đều bị gọi đến nơi này“Tôi đã nói rồi mà, đã nói rồi” Sau khi biết được đã xảy ra chuyện gì, một ông cụ mặc sơ mi kẻ ô, đầu uốn xoăn kích động nói: “Cái chuyến du lịch trên du thuyền này vốn dĩ là một âm mưu! Thế mà các người không tin! Sao nào? Giờ xảy ra chuyện rồi chứ gì? Hừ!”
Triệu Ngọc từng gặp ông già này rồi, đêm qua, nhờ có ông ta mà Triệu Ngọc mới đi sòng bạc chơi một trận.
Không ngờ, ông già này lại là một nhân vật quan trọng của Tập đoàn Thiên Cần, trước kia, ông ta là Tổng Giám đốc của tập đoàn, bây giờ bởi vì tuổi tác đã cao nên lui về tuyến sau, là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn.
Tên của ông ta là Lôi Đại Thăng, trong vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước, ông ta cũng là một trong sáu người bị tình nghi.
“Tổng Giám đốc Lôi, ông đừng kích động quá…” Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lôi Đại Thăng khuyên nhủ: “Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không ngờ tới”
Người nói chuyện đúng là thuyền trưởng Quan Tu Kiệt trong vụ án mất tích trên du thuyền năm ấy. Thật ra, thân phận của Quan Tu Kiệt lúc đó là Trưởng Văn phòng của Tập đoàn Thiên Cần, bởi vì tinh thông kỹ thuật lái thuyền cho nên mới đảm nhiệm chức vị thuyền trưởng.
Bây giờ, Quan Tu Kiệt đã trở thành Giám đốc công ty con của tập đoàn, sự nghiệp xuôi gió xuôi nước, phát triển không ngừng.
“Không kích động? Có thể không kích động hả?” Lôi Đại Thăng nắm chặt quả đấm nói: “Sao mà chuyện này trùng hợp thế? Bốn năm trước, chúng ta đã bị coi là nghi phạm một lần rồi đấy!”
“Bây giờ, vậy mà lại thành người bị tình nghi một lần nữa! Chẳng lẽ tất cả các ông đã quên cảm giác bị người ta dùng cặp mắt kính lúp quan sát là thế nào rồi à?”
“Tên tội phạm giết người của bốn năm trước còn chưa tìm ra, bây giờ lại ra tay một lần nữa… Lần trước là Chủ tịch Chu, bây giờ đến lượt em gái của ông ta, Vận Địch làm người không tệ, tôi không hiểu vì sao lại có người muốn hại cô ấy chứ?”
“Chưa chắc đâu” Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng sau lưng Lôi Đại Thăng nói: “Lần này là du thuyền thật, không phải du thuyền tư nhân, trên chiếc du thuyền này phải có hơn nghìn người đó!”
“Trong hơn một nghìn người này, ai cũng có khả năng là hung thủ đúng không?”
Người phụ nữ này tên là Hàn Ngạo Băng, bốn năm trước, bà ta cũng có mặt trên chiếc du thuyền mà Chu Hỉ Thành mất tích, lúc ấy, mọi người rơi vào hôn mê, chỉ riêng bà ta là thoát được.
Nhưng bởi vì đêm đó bà ta vẫn luôn ở trong phòng của mình, cho nên cũng không biết rốt cuộc trên du thuyền đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra thì năm đó, Hàn Ngạo Băng không phải nhân viên của Tập đoàn Thiên Cần mà là nữ Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lôi Âu.
Lúc ấy, tập đoàn Lôi Âu bởi vì vòng quay tài chính bị gãy, gặp phải khốn cảnh bị Tập đoàn Thiên Cần thu mua. Cho nên, Hàn Ngạo Băng đi tìm Chu Hỉ Thành trao đổi, muốn dựa vào quan hệ cá nhân giữa bọn họ để giải quyết khó khăn của công ty.
Nhưng mà lúc ấy vừa lúc Chu Hỉ Thành dẫn theo thành viên cao cấp của tập đoàn ra biển du lịch, dưới lời mời chân thành của Chu Hỉ Thành, bà ta mới ra biển cùng với bọn họ.
Nhưng thật không ngờ, cuộc trao đổi không có kết quả, Chu Hỉ Thành xảy ra chuyện, mà bản thân bà ta cũng đột nhiên bị cuốn vào vòng xoáy của một vụ án mưu sát, trở thành một trong những người bị tình nghi quan trọng.
Lúc bấy giờ, Tập đoàn Lôi Âu vẫn không chạy khỏi vận mệnh bị thu mua, trở thành một công ty con trực thuộc Tập đoàn Thiên Cần.
Cho nên lần này, làm Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lôi Âu, Hàn Ngạo Băng cũng lên con thuyền Uranus này.
“Không!” Lúc này, Giám đốc du thuyền Tề Kiến Hoa nói: “Rất không may, khu khách quý trên du thuyền chỉ có hai lối ra vào, còn có hai lối ra vào bằng thang máy nữa”
“Sau khi chúng tôi điều tra camera giám sát, đêm qua, sau khi cô Chu Vận Địch trở lại khu khách quý thì không có người ngoài tiến vào khu này”
“Bây giờ chúng tôi đang mở rộng phạm vi theo dõi thời gian, tìm kiếm những người khả nghi…”
“Không có người ngoài, không có người ngoài!” Lôi Đại Thăng kích động nói: “Đã nghe thấy chưa? Lần này vẫn không có người ngoài à? Cả sáu người chúng ta đều có mặt ở đây! Bây giờ ai cũng không thoát được, cái này gọi là tình nghi trong tình nghi!”
“Nếu… Các ông có camera theo dõi” Lúc này, một cô gái dáng người cao gầy, vô cùng xinh đẹp lên tiếng: “Nếu nó quay được ai vào phòng của Chủ tịch Chu thì chẳng phải có thể biết hung thủ là ai rồi sao?”
Người phụ nữ này tên là Y Cầm, cũng là một trong sáu người bị tình nghi năm đó.
Năm đó, cô ta là thư ký của Chủ tịch Chu Hỉ Thành, bởi vì dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, thông minh lanh lợi, cho nên rất được Chủ tịch Chu coi trọng, đi đâu cũng dẫn theo.
“Thật ngại quá” Tề Kiến Hoa nói: “Chỗ này là khu khách quý, chúng tôi phải tôn trọng riêng tư của khách hàng cho nên không lắp đặt camera trong hành lang!”
“Hay đấy, lần này thì thú vị rồi!” Y Cầm nói: “Tổng Giám đốc Lôi nói đúng, lần trước, chúng tôi không thiếu bị người ta chỉ trỏ, mắng chúng tôi là tội phạm giết người!”
“Lần này thì càng đừng mong thoát được! Đúng là định mệnh!”
“Vậy có khi nào…” Lúc này, một người mập mạp ngồi ở hàng ghế đầu nói: “Có người đã bò qua nóc du thuyền không? Trước kia tôi từng đi qua phòng của Chủ tịch Chu Vận Địch, trên phòng cô ta có một cái ban công, có khi nào có người bò qua từ ban công không?”
Người mập mạp này tên là Trương Mãnh Hải, là chủ quản hậu cần của công ty, cũng là một trong sáu người bị tình nghi năm đó.
Bởi vì khả năng nấu ăn siêu phàm của mình nên gã ta đã đảm nhiệm vị trí bếp trưởng trong chuyến du lịch du thuyền lần đó, cung cấp bữa ăn mỹ vị cho mọi người.
“Chắc là không được!” Thuyền trưởng Tất Quốc Thắng nói: “Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của du khách, nhưng cũng phải bảo đảm an toàn của mọi người, bên ngoài du thuyền có lắp đặt thiết bị cảnh báo nguy hiểm và camera, còn có thuyền viên tuần tra định kỳ, chuyện đó không thể xảy ra được!”
“Chúng tôi cũng đang điều tra các camera theo dõi phía ngoài” Tề Kiến Hoa nói: “Nếu thực sự có người tiến vào phòng của cô Chu Vận Địch từ bên ngoài thì chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra!”
“Được, tôi thấy Y Cầm nói đúng” Lôi Đại Thăng nói: “Đây là vận mệnh của chúng ta! Có điều…” Ông ta quan sát các đồng nghiệp khác có mặt tại hiện trường, nói: “Lần này không chỉ có sáu người chúng ta thôi đâu, có vẻ còn có thêm không ít bạn nhỏ nhỉ?”
Lôi Đại Thăng nói không sai, bởi vì Tập đoàn Thiên Cần ngày càng lớn mạnh, thực lực hùng hậu nên trong chuyến du lịch trên du thuyền lần này không chỉ có sáu người bọn họ mà còn có hơn mười vị lãnh đạo cao cấp và nhân viên công tác của công ty.
Cho nên, mọi người trong khu khách quý đều trở thành nghi phạm của vụ án này.
“Được rồi” Lôi Đại Thăng vui sướng khi người gặp họa, nói: “Trước kia, các người đều hoài nghi chúng tôi, lần này cho các người nếm thử mùi vị bị người ta hoài nghi đi! Ha ha…”
“Tổng Giám đốc Lôi, ông đừng cười nữa” Lúc này, một bên khác của phòng họp có một người đàn ông trung niên dáng vẻ đường hoàng nói: “Chẳng lẽ ông không nhận ra ư? Trong chuyện Chủ tịch Chu Vận Địch bị hại lần này, thật ra sáu người các ông vẫn có hiềm nghi lớn nhất mà!”
Người đàn ông trung niên dáng vẻ đường đường này tên là Tôn Kim Kiện, là Tổng Giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Thiên Cần.
“Ông!” Lôi Đại Thăng bỗng nổi nóng, đứng bật dậy mà thổi râu trừng mắt: “Ông nói cái gì thế? Ông có gan thì lặp lại lần nữa xem nào!”
“Bốn năm trước, Chủ tịch Chu bị người ta đẩy xuống biển từ trên du thuyền, hiện tại lại đến lượt Chủ tịch Chu Vận Địch, tuy du thuyền đã khác, nhưng thủ pháp gây án vẫn không thay đổi!” Người đàn ông kia lạnh lùng nói: “Cho nên vẫn là nhóm các ông có hiềm nghi lớn nhất!”
“Ông đừng hòng kéo chúng tôi vào trận doanh của ông!”
“Lão Tôn, ông có ý gì hả?” Trương Mãnh Hải đứng lên quát: “Mấy người chúng tôi đắc tội ông lúc nào? Ông đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Đúng đấy!” Hàn Ngạo Băng nói: “Chúng ta đều ở trong khu khách quý, tất cả mọi người đều có hiềm nghi, nói không chừng, hung thủ chính là ông ta đấy!”
“Ha ha ha…” Tôn Kim Kiện cười lớn, nói: “Đúng là ông trời có mắt mà! Đêm qua, tôi tìm được hai cô gái xinh đẹp trong quán bar, hai người họ đã ở trong phòng tôi cả đêm, tôi có nhân chứng, không tin thì các người cứ điều tra đi…”