Chương 2179 Điều tra cả hai vụ án
Lách cách…Trong một phòng khách nào đó của khu khách quý du thuyền, một chiếc ly thủy tinh bị Triệu Ngọc quăng ngã trên đất!
“Triệu Ngọc” Miêu Anh nhanh chóng đi qua khuyên nhủ: “Anh làm sao vậy? Sao lại giận dữ thế?”
“Chủ tịch đã chết” Triệu Ngọc chỉ ra bên ngoài nói: “Thế mà cả đám lại cứ ở đó nói mát, bận rộn công kích, già mồm, phỉ báng lẫn nhau, lại không có ai thực sự lo lắng cho Chu Vận Địch cả!”
“Ừm!” Miêu Anh nói: “Em cũng nhận ra tất cả những người này coi ích lợi là trên hết, chỉ quan tâm tới lợi ích của mình thôi! Bây giờ, phỏng chừng mỗi người đều đang lên kế hoạch, thừa dịp lúc Tập đoàn Thiên Cần như rắn mất đầu thì mình nên làm gì mới đạt được quyền lợi lớn hơn nữa!”
“Nhưng mà…” Miêu Anh nói: “Đâu phải anh mới phá án ngày đầu tiên, anh phải cố gắng giữ tỉnh táo! Tình hình như thế này lại càng không thể để cho hung thủ đạt được ý muốn!”
“Thực ra…” Triệu Ngọc nói: “Ngày hôm qua đúng là anh từng đề cập ý kiến này với Chu Vận Địch, nói rằng nếu cô ấy giả chết thì anh sẽ có đầy đủ quyền hạn để điều tra vụ án anh trai cô ấy mất tích trên du thuyền bốn năm trước!”
“Sau khi nghe xong, Chu Vận Địch đã nói phải suy xét cân nhắc thật kỹ, du thuyền mới vừa xuất phát, anh và cô ấy vẫn còn thời gian từ từ bày kế, nhưng mà… nhưng mà… Không ngờ…”
“Miêu Miêu…” Triệu Ngọc vô cùng hối hận, nói: “Anh không nghĩ ra rốt cuộc là ai đẩy Chu Vận Địch vào trong biển!”
“Anh không hề cho rằng đó là một trong sáu người bị tình nghi đâu!”
“Chu Vận Địch không biết chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền, có lẽ hung thủ giết cô ấy còn có lý do khác!”
“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Dựa vào hiện trường thì xem ra hung thủ chỉ nhất thời quyết định gây án, hơn nữa hình như còn muốn tìm thứ gì đó!”
“Triệu Ngọc, em đã liên lạc với phía Tịnh Hải rồi, hôm nay bọn họ sẽ phái một chiếc máy bay trực thăng chở hai nhân viên pháp y xét nghiệm đến đây trợ giúp chúng ta xử lý hiện trường!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Anh cũng đã liên lạc với Tổng cục Hình sự rồi, Sở trưởng Tiêu đặc biệt phê chuẩn cho anh quyền hạn điều tra! Anh nhất định phải làm rõ vụ án này!”
“Tuy nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng tất cả chỉ mới là cảm giác trực quan của hai chúng ta thôi” Miêu Anh nói: “Chúng ta không thể bài trừ khả năng gây án của sáu người bị tình nghi kia, chúng ta phải coi tất cả mọi người là đối tượng điều tra trọng điểm, bao gồm cả những nhân viên phục vụ có mặt tại khu khách quý lúc ấy nữa…”
“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Anh sẽ thương lượng với Tề Kiến Hoa, phải kéo dài thời gian của video theo dõi, có khả năng hung thủ trốn sẵn trong phòng Chu Vận Địch ngay từ đầu!”
“Còn nữa, dưới tình huống này, anh không tin tưởng Tề Kiến Hoa và người nước ngoài kia cho lắm” Triệu Ngọc lại nói: “Chúng ta phải tìm vài người trung lập hoặc là người đáng tin trên thuyền, cùng xem video clip theo dõi với bọn họ mới được!”
“Vậy…” Miêu Anh nói: “Em sẽ đi điều tra danh sách hành khách trên du thuyền, xem trên thuyền có người nào từng có kinh nghiệm hoặc làm công việc tương tự hay không, tạm thời tập trung họ tới đây!”
“Có thể” Triệu Ngọc nói: “Nếu như có thể điều nhóm Tăng Khả đến đây thì càng tốt!”
“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Bọn họ còn đang ở Thừa Châu kia kìa! Em chỉ có thể xin phía Tịnh Hải cấp thêm người thôi!”
“Vụ án này…” Triệu Ngọc căng thẳng xoa xoa hai bàn tay, thì thào nói: “Không phải khó khăn bình thường đâu!”
“Em hiểu ý của anh” Miêu Anh hiểu rất rõ Triệu Ngọc, nói: “Vậy phải xem anh định làm như thế nào! Nếu anh chỉ toàn lực điều tra vụ án Chu Vận Địch bị hại, vậy thì không xem như cực kỳ khó giải quyết!”
“Nhưng mà nếu anh muốn điều tra luôn cả vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước thì không còn là vụ án khó giải quyết bình thường đâu!”
“Triệu Ngọc, anh nghe em khuyên một câu, cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng!” Tiểu thư Miêu tận tình khuyên bảo: “Tuy lần trước anh thật sự điều tra ra chân tướng năm xưa của vụ án Quỷ Vương và vụ án con ngươi đen!”
“Nhưng anh phải suy xét rõ ràng rằng khi ấy, anh cũng là phá vụ án trước mắt trước, sau đó mới tìm hiểu nguồn gốc, tìm được chân tướng của quá khứ”
“Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra hung thủ mưu hại Chu Vận Địch thì không chừng, chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước cũng sẽ có manh mối theo!”
“Anh hiểu, anh hiểu mà!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà vụ án lần này khác với vụ án Quỷ Vương và vụ án con ngươi đen, thời gian mới qua bốn năm, người bị tình nghi thậm chí vẫn đang có mặt ngoài kia, anh cho rằng mình không thể bỏ qua cơ hội lần này được!”
“Điều tra cả hai vụ án” Triệu Ngọc nói: “Cũng có thể xem như một cách hay! Có lẽ, chân tướng việc Chu Vận Địch bị hại cũng giấu trong vụ án mất tích trên du thuyền năm đó!”
“Điều tra cả hai vụ án một lúc, anh phải biết áp lực của anh sẽ lớn đến chừng nào, đây là du thuyền, chúng ta không có kỹ thuật tiên tiến của cảnh sát giúp đỡ!” Miêu Anh khuyên nhủ.
“Anh biết, cho nên…” Mắt Triệu Ngọc lộ vẻ hưng phấn: “Anh mới coi chuyện này như một sự khiêu chiến! Miêu Miêu, em cứ yên tâm, anh biết vụ án nặng nhẹ thế nào, anh sẽ tập trung hầu hết sức lực lên vụ án Chu Vận Địch bị hại!”
“Còn vụ án bốn năm trước, anh sẽ tiện thể tiến hành trong quá trình điều tra”
“Tiện thể tiến hành?” Miêu Anh ngẫm nghĩ một phen, sau đó chỉ vào tờ giấy trắng ghi đầy tài liệu về vụ án trên bàn và nói: “Trên này anh toàn ghi chép về vụ án mất tích trên du thuyền, cái này mà gọi là tiện thể tiến hành à?”
“Cái này anh mới viết hồi đêm qua thôi, khi đó, anh còn không biết Chu Vận Địch xảy ra chuyện mà!” Triệu Ngọc nói: “Anh điều tra tài liệu vụ án bốn năm trước, có người nói rằng nó rất giống vụ án giết người trên chuyến tàu tốc hành phương Đông!”
“Bởi vì tất cả người bị tình nghi trong vụ án đều có thù hận sâu nặng với người bị hại, tất cả bọn họ đều muốn giết chết người bị hại…”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu trên tờ giấy trắng và nói: “Theo anh thì vụ án này phải hoàn toàn tương phản mới đúng chứ? Có vẻ như trừ người tên Lý Cần bị Chu Hỉ Thành ‘cắm sừng’ ra, đâu có ai khác thù hận người bị hại sâu đến thế?”
“Vậy à?” Miêu Anh nhìn tài liệu, nói: “Chẳng phải Hàn Ngạo Băng của Tập đoàn Lôi Âu cũng có hiềm nghi rất lớn sao?”
“Đầu tiên, bà ta là người duy nhất không hôn mê trong sáu người!”
“Tiếp theo, công ty của bà ta lúc ấy sắp bị Tập đoàn Thiên Cần thu mua, nghe nói là do Chu Hỉ Thành dùng thủ đoạn thấp hèn!”
“Cho nên, trong lòng Hàn Ngạo Băng rất hận anh ta nhỉ?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Những người điều tra vụ án này năm đó đã phân tích chuyện này một cách khách quan, thứ nhất, Hàn Ngạo Băng chỉ được Chu Hỉ Thành tiện thể mời lên du thuyền!”
“Thứ hai, Hàn Ngạo Băng vốn không nắm chắc kỹ thuật tàu thuyền, cũng không có hiểu biết gì về du thuyền cả”
“Thứ ba, sức lực của bà ta quá yếu, nếu muốn đẩy Chu Hỉ Thành nặng 95 cân khỏi du thuyền không phải chuyện đơn giản!”
“Ái chà…” Miêu Anh cân nhắc một phen, không phát biểu ý kiến nữa.
“Thật ra…” Triệu Ngọc lại nói: “Trong tất cả những người đó, Lý Cần vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất! Bao gồm cả Chu Vận Địch nữa, cô ta cũng luôn cho rằng hung thủ chính là Lý Cần vốn có tính cách hướng nội, trông rất vô hại này!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh đã xem xét tường tận tài liệu năm đó và phát hiện ra trước khi Lý Cần bị cắm sừng thì anh ta và vợ mình đã ở riêng từ lâu rồi”
“Hơn nữa, có chứng cứ chứng minh rằng vợ của anh ta cũng có qua lại với nhiều người đàn ông khác, Chu Hỉ Thành chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi. Cho nên, cuộc hôn nhân của Lý Cần vốn chỉ là trên danh nghĩa, khả năng anh ta trả thù Chu Hỉ Thành không phải là rất lớn!”
“Còn có một việc nữa” Triệu Ngọc nói: “Không biết em có phát hiện hay không, nhưng mà bốn năm trước, những người được Chu Hỉ Thành mời lên du thuyền đều là những kiện tướng đắc lực của Chu Hỉ Thành, là những người mà Chu Hỉ Thành tín nhiệm nhất!”
“Lúc ấy, công ty có vài cổ đông và quản lý khác nữa, chức vị không hề thấp hơn những người này, nhưng Chu Hỉ Thành lại không mời bọn họ, bởi vậy có thể thấy Chu Hỉ Thành vẫn tương đối tín nhiệm Lý Cần!”
Cốc cốc cốc…
Triệu Ngọc đang nói đến đây thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa.
Giám đốc du thuyền Tề Kiến Hoa bước vào hỏi: “Thần thám Triệu, tất cả những người bị tình nghi đều đang chờ bên ngoài, chúng ta có thể bắt đầu chưa?
“Ngài định hỏi ai trước?”