← Quay lại trang sách

Chương 2180 Sở thích không đàng hoàng

“Sao tôi có cảm giác hình như tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi?” Trong phòng, cổ đông của Tập đoàn Thiên Cần Lôi Đại Thăng nói: “Sao lại không nhớ ra nhỉ?”Giờ phút này, trong phòng chỉ có hai người là Triệu Ngọc và Lôi Đại Thăng, bởi vì không phải thẩm vấn theo lệ thường nên hai người chỉ đơn giản ngồi đối diện nhau.

Để ghi chép lại quá trình thẩm vấn, Triệu Ngọc đã đặt thiết bị camera trong phòng từ lâu, nhưng mà Lôi Đại Thăng không biết điều này.

“Vậy sao?” Triệu Ngọc cố ý nói: “Tôi cũng cảm thấy trông ông rất là quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu!”

“Cậu cảnh sát, đêm qua tôi đi rất nhiều nơi” Bản thân Lôi Đại Thăng vẫn cảm thấy thư thái, nói: “Tôi vừa về đến phòng là ngủ ngay, trợ lý của tôi là Tiểu Điền có thể làm chứng!”

“Các cậu cũng có thể đi kiểm tra camera, ngày hôm qua tôi uống rất nhiều rượu, đại khái chừng hơn mười hai giờ mới về phòng, bởi vậy không tìm được người đẹp, còn thua tiền nữa, tâm trạng rất khó chịu, cho nên đã đi ngủ sớm…”

Nghe Lôi Đại Thăng kể lại, Triệu Ngọc giả vờ ghi lại gì đó trên sổ ghi chép nhưng không nói gì.

“Tôi thật sự không ngờ cậu lại tìm tôi đầu tiên” Lôi Đại Thăng lại nói: “Chẳng lẽ… Ông già như tôi lại biến thành người bị tình nghi số một ư?”

“Dựa theo trình tự, chẳng lẽ các cậu không nên hỏi tên Lý Cần kia trước à?”

“Ít nói nhảm đi” Triệu Ngọc không chút khách sáo nói: “Ông vốn không hiểu nguyên tắc thẩm vấn của cảnh sát, chúng tôi thường thẩm tra xử lý người bị tình nghi quan trọng nhất cuối cùng, bởi vì trong tay chúng tôi lúc đó có rất nhiều chứng cứ”

“À… À…” Lúc này Lôi Đại Thăng mới tỉnh táo lại, thành thật gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, bởi vì cậu tin tưởng tôi cho nên mới gọi tôi vào đầu tiên, đúng không?”

Đúng cái rắm á!

Trong lòng Triệu Ngọc mắng, gọi ông vào đầu tiên là vì tôi ngứa mắt ông!

“Đúng thế!” Nhưng mà Triệu Ngọc nói dối, dùng lời nói thắm thiết chân thành nói: “Tôi biết tin tức nội bộ của ông khá linh thông, cho nên mới gọi ông vào đầu tiên, nếu có thể mang lại tác dụng mấu chốt cho cuộc điều tra vụ án này thì chắc chắn sẽ rất có lợi cho ông đấy!”

“Cậu… Cậu nói gì thế, tôi còn lâu mới cần lợi ích đó” Lôi Đại Thăng căng thẳng nói: “Cháu gái của tôi bị người ta làm hại, chỉ cần có thể bắt lấy tên khốn đó thì tôi đây đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”

“Tên hung thủ này đúng là đáng ghét, cháu gái của tôi là người tốt, thật không ngờ hung thủ lại vô nhân tính như vậy!”

“Hả?” Triệu Ngọc dường như bắt được cái gì, hỏi: “Lời này của ông có ý là Chu Hỉ Thành không phải người tốt lành gì à?”

“Ngài… Ngài …” Chỉ một câu nói, ép Lôi Đại Thăng phải sử dụng kính ngữ: “Lời này của ngài, bảo tôi… Bảo tôi nói sao đây?”

“Nên nói như thế nào thì cứ nói như thế ấy thôi” Triệu Ngọc nói: “Tôi tin tưởng ông như vậy, ông nên nói tất cả những việc ông biết cho tôi nghe chứ, Chu Hỉ Thành và Chu Vận Địch rốt cuộc là người thế nào?”

“Chu Hỉ Thành… Ừm…” Lôi Đại Thăng cân nhắc một chút, hỏi: “Tôi cảm thấy không phải bây giờ chúng ta đang điều tra chuyện Chu Vận Địch bị hại sao? Có liên quan gì tới… Chu Hỉ Thành chứ?”

“Đương nhiên là có rồi!” Triệu Ngọc nói: “Mấy năm gần đây, Chu Vận Địch vẫn không ngừng điều tra chuyện Chu Hỉ Thành mất tích”

“Ông có biết vì sao tôi lại có mặt trên chiếc thuyền này không?” Triệu Ngọc mở miệng ra là nói dối: “Thật ra là Chu Vận Địch đã hẹn trước với tôi, cô ấy đã tìm được một vài chứng cứ về vụ án mất tích trên du thuyền năm đó, muốn tôi giúp cô ấy một tay, tìm ra hung phạm năm đó!”

“À… à… thảo nào, thảo nào!” Lôi Đại Thăng mở to mắt, nói: “Tôi cứ thắc mắc tại sao chuyến du lịch lần này lại kỳ lạ như vậy! Sao lại xếp cho mấy ‘ngôi sao chổi’ kia ở gần tôi, hóa ra… Hóa ra đây đều là sắp xếp của cháu gái tôi!”

“Chu Vận Địch ơi Chu Vận Địch, thật không ngờ… Vậy mà… cháu lại làm ra mấy trò này, chứng cứ, đã có chứng cứ rồi thì tại sao không đi thẳng đến Cục Cảnh sát chứ?”

“Còn nữa…” Lôi Đại Thăng lại nói: “Cậu nói thế có ý là Chu Vận Địch đã biết rốt cuộc ai mới là hung phạm trong sáu người chúng tôi hả?”

“Là ai thế? Có phải Lý Cần không?”

“Đại ca à, là tôi thẩm vấn ông hay là ông thẩm vấn tôi vậy? Sao ông hay hỏi chuyện thế!” Triệu Ngọc nói: “Nói cho ông biết, tuy Chu Vận Địch đã biết hung phạm là ai nhưng còn chưa kịp nói cho tôi biết đâu!?”

“Hả?” Lôi Đại Thăng cảm thấy kinh ngạc: “Nói thế tức là… tức là… Thằng oắt Tôn Kim Kiện kia nói trúng rồi à? Kẻ sát hại Chu Vận Địch và kẻ sát hại Chu Hỉ Thành là một hả?”

“Ôi trời ơi! Tên này đúng là phát rồ rồi! Nhà họ Chu đắc tội hắn ta hồi nào chứ? Có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?”

“Xem ra, trừ Lý Cần ra…” Triệu Ngọc nói: “Ông không hoài nghi ai khác hả?”

“Ừm… Chuyện này thì…” Lôi Đại Thăng cảm thấy đầu óc có hơi hỗn loạn, lập tức lắc đầu nói: “Trừ gã ta ra, tôi thật sự không nghĩ tới ai khác cả!”

“Được rồi, ông hãy men theo mạch suy nghĩ của tôi đi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi khuyên ông mau nói hết những chuyện ông biết về hai anh em Chu Hỉ Thành ra, bất kể là chuyện gì lúc nào đi chăng nữa!”

“À, được, được… Tôi nói…” Lôi Đại Thăng nói: “Chủ tịch Chu oai phong một cõi trên thương trường, đó là điều không thể chê, nhưng mà về phương diện ứng xử thì đúng là có hơi…”

“Có gì cơ? Chuyện gì thế?” Triệu Ngọc hỏi.

“Ừ thì là phương diện sinh hoạt cá nhân đó. “ Lôi Đại Thăng nói: “Lúc trước có vợ thì cậu ta còn biết kiềm chế một hai, nhưng sau khi ly hôn, cậu ta càng ngày càng biết chơi!”

“Chơi thì chơi, người ta có tiền thích làm gì thì làm, tôi cũng đâu xen vào được!”

“Nhưng mà ông chủ Chu này ấy hả, cái gì mà người mẫu, tiếp viên hàng không, minh tinh điện ảnh không tìm, lại cứ thích tìm phụ nữ đã có chồng! Đúng là kỳ lạ hết sức…”

“Tôi nghe nói cậu ta chỉ muốn hưởng thụ niềm sung sướng vụng trộm này, sau cùng lỡ có xảy ra chuyện thì cứ đập tiền vào là xong việc!”

“Đương nhiên thì đại đa số người đều nể tình mấy đồng bạc đó, không nói ra làm gì. Nhưng mà ông chủ Chu làm như vậy là phá hoại hôn nhân của người ta, khó tránh khỏi sẽ bị mấy người chồng từng bị cậu ta ‘cắm sừng’ trả thù…”

“Ví dụ như… Cậu cũng biết đấy, Lý Cần là một ví dụ rõ ràng…”

Chậc chậc…

Nghe Lôi Đại Thăng kể, Triệu Ngọc không khỏi chặc lưỡi lấy làm lạ, người thường thực sự không thể nào hiểu được thế giới của kẻ có tiền.

Ai mà ngờ được, thân là Chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy mà lại có loại sở thích này chứ?

Có điều, về sở thích kỳ dị này thì trong hồ sơ đúng là không có ghi chép, xem ra trong cuộc điều tra lần trước, cảnh sát đã không khai thác điểm này.

“Như vậy… Về chuyện của Lý Cần” Triệu Ngọc hỏi: “Ông có hiểu rõ không?”

“Chuyện này à, thật tình tôi cũng không rõ lắm” Lôi Đại Thăng nói: “Lý Cần ngày thường rất chịu khó, tôi không thích giao tiếp với mấy con mọt sách như vậy!”

“Nhưng mà tôi có nghe nói hình như trước khi Chủ tịch Chu vụng trộm với vợ cậu ta thì hôn nhân của bọn họ vốn đã tan vỡ rồi thì phải?”

“Lý Cần là một tên quái nhân” Lôi Đại Thăng lại nói: “Biết rõ mình bị ‘cắm sừng’, thế mà vẫn ung dung thản nhiên, nên đi làm như thế nào thì cứ đi làm như thế đấy”

“Ghê gớm hơn là sau khi gặp chuyện không may, cậu ta vẫn tiếp tục ở lại công ty, chẳng khác gì một vị thần cả!”

“Ừm…” Triệu Ngọc tinh tế suy nghĩ một phen, lại hỏi: “Như vậy… Trên du thuyền bốn năm trước, ông có lưu ý điều gì không? Phản ứng của Lý Cần ra sao?”

“Chắc là rất bình thường nhỉ?” Lôi Đại Thăng không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Đừng thấy cậu ta cứ im im, nhưng uống rượu giỏi lắm đấy, tối hôm đó, cậu ta là người uống nhiều nhất!”

“Tôi còn nhớ rõ Chủ tịch Chu cố ý gọi cậu ta lên boong tàu, còn ôm vai cậu ta nói gì đó, giữa hai người cứ như chẳng xảy ra chuyện ‘cắm sừng’ vậy…”