Chương 2198 Trứng cá muối trí mạng
“Một muỗng mười nghìn” Triệu Ngọc nói với Trương Mãnh Hải: “Nếu như phá được vụ án này, ông có mời tôi ăn hẳn một mâm không?”“…” Trương Mãnh Hải ngẫm nghĩ một chút, thẳng thắn nói ba chữ: “Không mời nổi!”
“Trứng cá muối” Lôi Đại Thăng nhớ lại, nói: “Trứng cá muối này có vấn đề gì à? Chúng tôi… Mấy người chúng tôi đều ăn!”
“Đúng, vấn đề lớn!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã hỏi sáu người thì có năm người nói với tôi, hình như lúc trước tất cả mọi người đều ăn sạch trứng cá muối!”
“Chỉ có một người bảo là hoàn toàn không nhớ rõ”
“Thế nhưng…” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh chụp nói: “Trong ảnh chụp hiện trường mà cảnh sát chụp được sau đó, trên bàn vẫn còn dư lại một chút trứng cá muối!”
“Qua tấm ảnh thì chí ít vẫn đủ phần cho một người nhỉ?”
“Điều này hơi thú vị đấy, nếu trứng cá muối đã bị ông bà ăn sạch thì vì sao trên bàn lại dư ra một suất trứng cá muối chứ?”
“Ủa? Đúng nhỉ?” Trương Mãnh Hải vò đầu nói: “Thứ đó tươi mới, giá cả lại cao như vậy, cho nên tôi chỉ mang theo một lọ, khi mang thức ăn lên là cho ra đĩa, rồi bưng tất cả lên!”
“Nếu chúng ta đã ăn sạch thì phần dư này…” Trương Mãnh Hải đột nhiên cảm thấy vô cùng khủng khiếp: “Chẳng lẽ… Là có người nôn ra?”
Mẹ nó!
Câu nói này của Trương Mãnh Hải khiến hiện trường té ngã.
“Chi tiết quyết định thành bại, mấu chốt của vụ án lại nằm trên trứng cá muối vốn không đáng chú ý nhưng lại đắt đỏ này!” Triệu Ngọc nói: “Trương Mãnh Hải còn nói với tôi rằng trứng cá muối mà anh ta chuẩn bị cho mọi người có màu tím, thế nhưng toàn bộ trứng cá muối trên tấm ảnh lại có màu đen”
“Cảm giác được chi tiết nho nhỏ này có thể có vấn đề gì đó, tôi cố ý xin ý kiến chuyên gia, chuyên gia nói với tôi rằng trứng cá muối sẽ không bởi vì thời gian dài mà biến sắc”
“Cho nên bắt đầu từ lúc đó, tôi đã ý thức được có lẽ mình đã cách chân tướng không xa!”
“Tiếp theo đây…” Triệu Ngọc lạnh nhạt liếc qua Tôn Kim Kiện, dường như đã dự liệu được mọi thứ, nói: “Tôi kể lại cho mọi người nghe toàn bộ quá trình vụ án mất tích trên du thuyền, tôi khẳng định với mọi người rằng vụ án mất tích trên du thuyền tuyệt đối không phải do một người gây ra! Mà là… Hợp mưu!”
“Hả!?”
Nghe vậy, hiện trường lại trở nên ồn ào! Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, bao gồm cả người Ý Tất Quốc Thắng vẫn luôn nghi ngờ năng lực của Triệu Ngọc.
“Hợp mưu? Tại sao… Tại sao lại loạn như vậy chứ?” Lôi Đại Thăng kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… Ngoại trừ Tôn Kim Kiện ra còn có người khác à? Là… Là… Ai thế?”
“Đừng có gấp, bình tĩnh, bình tĩnh!” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu, sau đó từ tốn nói: “Chuyện là như thế này!”
“Tổng Giám đốc Tôn Kim Kiện của chúng ta lúc đầu rất được Chủ tịch Chu Hỉ Thành tín nhiệm, được coi là ứng cử viên cho chức Tổng Giám đốc vào kỳ tiếp theo.
Thế nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Không biết bởi vì chuyện gì, ngay tại thời khắc mấu chốt khi Tổng Giám đốc Lôi Đại Thăng sắp từ nhiệm, Tổng Giám đốc Tôn Kim Kiện của chúng ta lại phạm sai lầm, tôi đoán chừng… Hẳn là một sai lầm trí mạng nhỉ?”
“Tóm lại, sai lầm này đã khiến cho Chủ tịch Chu nghi kỵ, cho nên trong câu lạc bộ du thuyền lần đó, anh ta đã không gọi Tôn Kim Kiện lên thuyền!”
“Thế nhưng, Chủ tịch Chu vẫn tính sai, anh ta không ngờ Tôn Kim Kiện lo lắng bản thân bởi vậy mà bị thất sủng, không có cách nào thăng tiến, vậy mà lựa chọn bí quá hóa liều, quyết định phải lợi dụng câu lạc bộ du thuyền lần này làm chuyện lớn!”
“Xế chiều hôm đó, trước khi du thuyền xuất phát, Tôn Kim Kiện đã lén lút lẻn vào du thuyền của Chu Hỉ Thành, đồng thời trốn ở trong vách ngăn nhà kho của bếp!”
“Nào, nhìn kỹ đi” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình điện thoại di động, ảnh chụp du thuyền hiện ra trên màn hình tivi, đồng thời dừng ở tấm ảnh nhà kho phòng bếp cuối cùng: “Tôi đã xem qua tất cả ảnh chụp của du thuyền, nếu giấu người thì nơi này là ổn nhất!”
“Nếu đầu bếp vào nhà kho lấy đồ thì cũng sẽ không đi đến vách ngăn ở đằng sau, cho nên nơi đó hoàn toàn có thể giấu được một người đàn ông trưởng thành!”
“Đương nhiên…” Triệu Ngọc lại nói: “Chỉ trốn ở trên thuyền mãi thì không được, ông ta còn chuẩn bị đầy đủ từ trước, chỉ cần khống chế camera giám sát trên du thuyền là có thể quan sát mọi hoạt động của từng người trên thuyền!”
“Còn nữa, ông ta còn chuẩn bị thuốc ngủ, trứng cá muối vân vân… Có lẽ, còn mang theo khối chì hoặc tạ tay để nhấn chìm thi thể nữa…”
“Sau đó, thuyền chạy” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nói: “Thông qua camera giám sát, ông ta yên lặng nhìn chăm chú du thuyền, thu hết từng cử động nhỏ nhất của bảy người kia vào mắt!”
“Chẳng bao lâu sau là đến bữa tối, Trương Mãnh Hải ra ra vào vào trong phòng ăn, vội vàng nấu nướng món ăn mỹ vị cho mọi người, khi trứng cá muối cực phẩm một muỗng mười nghìn ra sân, Tôn Kim Kiện cuối cùng cũng đi ra từ trong kho hàng nơi ông ta trốn, bắt đầu ra tay!”
“Ông ta bỏ thuốc ngủ vào trứng cá muối được chuẩn bị cho mọi người, bởi vì trong số tất cả các món ăn, chỉ có thành phần của trứng cá muối là có thể phát huy được hiệu quả của thuốc ngủ tốt nhất!”
“Mà trứng cá muối đắt đỏ như vậy, sau khi ăn vào miệng, sẽ không có ai so đo mùi vị của nó làm gì! Dù sao giá tiền còn ở đó, có ngon hay không cũng sẽ gật đầu khen ngon!”
Triệu Ngọc nói tới đây, mấy người Quan Tu Kiệt, Y Cầm đều nhẹ gật đầu, hiển nhiên bọn họ hiểu rất rõ điều này, vô cùng thấu hiểu, đồ ăn quý giá không nhất định phải ngon!
“Hàn Ngạo Băng nói với tôi” Triệu Ngọc nói: “Đêm hôm đó, bởi vì bà ta bị Chủ tịch Chu nửa mời nửa ép lên thuyền, cho nên không có suất trứng cá muối cực phẩm nào được chuẩn bị cho bà ta cả!”
“Thế nhưng, Trương Mãnh Hải không thể nói rõ loại chuyện thế này, nên Hàn Ngạo Băng cũng được ăn một muỗng trứng cá muối…”
“Đúng, một muỗng nhỏ mà thôi” Hàn Ngạo Băng gật đầu thừa nhận: “Một muỗng vô cùng bé!”
“Chính vì bà ta chỉ ăn một miếng nhỏ” Triệu Ngọc nói: “Cho nên hiệu quả của thuốc ngủ với bà ta là ít nhất, nhưng cho dù như thế bà ta vẫn nặng nề ngủ thiếp đi vào đêm hôm đó…”
“Còn những người khác, cứ nghĩ lại là hiểu thôi, sau khi thuốc ngủ phát huy hiệu quả, mọi người thậm chí không kịp trở về phòng đã lần lượt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự…”
“À…” Hàn Ngạo Bằng hiểu ra: “Ngay từ đầu, tất cả chúng tôi đều cho là có thuốc trong rượu, mà tôi không uống rượu, cho nên mới cho rằng tôi không bị hôn mê!”
“Tôi đã nói cái gì hả? Tôi đã nói rồi, đêm đó tôi ngủ say như chết, cái gì cũng không nghe thấy, thế mà không ai tin tưởng tôi cả…”
“Thôi đi, đang nói đến chỗ quan trọng đấy!” Y Cầm trách cứ: “Bà bớt tranh cãi đi có được không?”
“…” Hàn Ngạo Băng lập tức ngậm miệng.
“Sau khi tất cả mọi người đã ngủ rồi” Triệu Ngọc nói: “Kẻ đầu têu của chúng ta là Tôn Kim Kiện bắt đầu hành động, ông ta đi ra khỏi kho hàng, mấy sự kiện tiếp đó, bởi vì manh mối quá ít nên tôi tạm thời không có cách nào phán đoán được trình tự trước sau của những việc đó”
“Nhưng mà theo cảm giác của tôi, thì chuyện đầu tiên ông ta làm hẳn là xử lý camera theo dõi trước nhỉ? Chỉ cần hủy camera thì sẽ không có ai biết được rốt cuộc trên du thuyền đã xảy ra chuyện gì!”
“Tiếp theo, ông ta bỏ số thuốc ngủ còn lại vào bình rượu, phân rượu vào ly của mỗi người, thế là tạo ra được cảnh tượng mọi người uống rượu bị pha thuốc ngủ dẫn tới hôn mê!”