← Quay lại trang sách

Chương 2197 Ý nghĩa của việc lên thuyền

“Anh cảnh sát à” Lúc này, đám người trong nhà ăn không thể ngồi yên được nữa, Lôi Đại Thăng trừng to mắt nói: “Người này rốt cuộc là ai?”“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Là ai thì người đó biết, chẳng lẽ ông bà không nhìn ra sắc mặt người kia đã trở nên rất khó coi rồi sao?”

“Hả?” Nghe thấy lời ấy, mọi người quay lại nhìn nhau, quan sát lẫn nhau.

Nhưng mà ai cũng không nhìn ra Triệu Ngọc đang nói người nào.

“Trước khi Chu Hỉ Thành xảy ra chuyện” Triệu Ngọc lại vững vàng nói: “Ông ta đã từng tổ chức rất nhiều câu lạc bộ du thuyền, cũng từng mời không ít người tham gia!”

“Nhưng người lái thuyền lại không phải là Quan Tu Kiệt, mà là Tổng Giám đốc đương nhiệm của chúng ta… À…” Triệu Ngọc chỉ vào Tôn Kim Kiện, hỏi: “Ông tên là gì ý nhỉ?”

“Hả!?”

Triệu Ngọc nói như vậy, cả căn phòng lập tức ồn ào, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên Tổng Giám đốc Tập đoàn Thiên Cần – Tôn Kim Kiện!

Mà lúc này, mọi người cuối cùng cũng nhìn ra được, ấn đường của Tôn Kim Kiện đã biến thành màu đen, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên người biến sắc kia chính là ông ta!

“Ông?” Lôi Đại Thăng trợn tròn mắt, mặc dù ông ta và Tôn Kim Kiện có thù oán riêng, thế nhưng trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ vô cùng hoài nghi. Bởi vì Tôn Kim Kiện căn bản không tham gia câu lạc bộ du thuyền đó, cũng chưa từng trở thành kẻ tình nghi.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tôn Kim Kiện càng thêm bối rối, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Đúng… Hoàn toàn chính xác…” Quan Tu Kiệt nói: “Tôi đã từng tham gia tổng cộng hai câu lạc bộ du thuyền, nghe nói người phụ trách lái thuyền trước đây đều là Tổng Giám đốc Tôn! Thế nhưng… Việc này có thể chứng tỏ cái gì chứ?”

“Ông đừng con mẹ nó biết rõ còn cố hỏi!” Triệu Ngọc chế nhạo Quan Tu Kiệt một câu, sửa chữa lại: “Không đúng, hẳn là giả vờ ngu ngốc chứ!”

“Tôi? Giả vờ ngu ngốc?” Quan Tu Kiệt uất ức, không biết phải làm sao.

“Lúc đó Lôi Đại Thăng làm Tổng Giám đốc công ty” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà Lôi Đại Thăng tuổi tác đã cao, đã bắt đầu ‘đánh bài lùi’ rồi!”

“Sau khi Lôi Đại Thăng về hưu, người có hy vọng thăng tiến làm Tổng Giám đốc chỉ có một người, đó chính là vị Tôn… Tôn gì ý nhỉ?”

“Tôn Kim Kiện!” Y Cầm cung cấp đáp án cho Triệu Ngọc, đồng thời hăng hái nhìn về phía Tôn Kim Kiện bên cạnh.

“Sự thật chứng minh” Triệu Ngọc nói: “Sau khi Chu Hỉ Thành mất tích, quả nhiên ông đã được cầm chức Tổng Giám đốc Tập đoàn Thiên Cần như ước nguyện, vẫn luôn làm cho tới bây giờ, đúng không?”

“Đúng!” Y Cầm gật đầu, sau đó thúc giục nói: “Tôi muốn nghe cụm từ ‘nhưng mà’!”

“Nhưng mà…” Không ngoài dự đoán, Triệu Ngọc nói: “Căn cứ vào tư liệu mà tôi biết được, sự thật lại không phải như thế đâu nhỉ!?”

“…” Nghe thấy vậy, Tôn Kim Kiện như bị điện giật khẽ run rẩy một chút, sau đó lập tức cúi đầu không nói.

“Lão Lôi…” Triệu Ngọc nói với Lôi Đại Thăng: “Ông là nguyên lão của Tập đoàn Thiên Cần, hẳn là biết rất rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Ừm… Việc này ấy à…” Lôi Đại Thăng dụi điều xì gà, nhíu mày nói: “Cậu hỏi vậy là có ý gì? Có phải cậu đang hỏi tôi rằng Tôn Kim Kiện có phải là người duy nhất đủ thực lực kế thừa chức vị của tôi không?”

Triệu Ngọc không nói gì, nhưng Lôi Đại Thăng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Triệu Ngọc, nói: “Nếu ý cậu là như vậy thì thật sự đúng là thế… Chỉ có điều, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút bất thường!” Lôi Đại Thăng chỉ vào Tôn Kim Kiện, nói: “Chủ tịch Chu vẫn luôn vô cùng xem trọng ông ta, trước đây, mỗi lần đi du thuyền Chủ tịch Chu đều dẫn ông ta theo, thế nhưng…”

“Thế nhưng… Không biết vào bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì mà vào lần cuối cùng lên thuyền, Chủ tịch Chu đã không gọi ông ta!”

“Điểm này đúng là không bình thường!” Lôi Đại Thăng nói: “Phải biết là ở trong tập đoàn chúng tôi, mỗi người đều cho rằng việc có thể bước lên du thuyền của Chủ tịch Chu là một niềm vinh hạnh!”

“Bất kể là ai đi nữa, chỉ cần được Chủ tịch Chu đưa lên du thuyền thì tức là sẽ có được sự trọng dụng của Chủ tịch Chu, tương lai sẽ trở thành nhân vật trọng yếu trong nội bộ tập đoàn”

“Tôn Kim Kiện vẫn luôn là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức Tổng Giám đốc, cho nên lần ông ta không lên du thuyền đó, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ…” Lôi Đại Thăng nhớ lại, nói: “Lúc ấy, tôi còn từng cố ý hỏi Chủ tịch Chu rằng có phải Tôn Kim Kiên đi công tác không, vì sao ông ta không đến?”

“Nhưng Chủ tịch Chu không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ cười nhạt một tiếng!”

“Về sau…” Lôi Đại Thăng lại nói: “Tôi cũng từng nghe nói rằng lúc ấy, Tôn Kim Kiện vốn không có nhiệm vụ khẩn cấp gì, cũng không đi công tác…”

“Trừ cái đó ra…” Triệu Ngọc lại hỏi Quan Tu Kiệt: “Có phải ông cũng đã nghe được phong thanh gì không? Có người đã từng ‘thổi gió’ với ông, rằng ông là ứng cử viên có khả năng trở thành Tổng Giám đốc không?”

“Cái này… Không có, thật sự không có đâu!” Quan Tu Kiệt vội vàng khoát tay nói: “Lúc đó, tôi chỉ là một người mới đến, không có năng lực cạnh tranh với Tổng Giám đốc Tôn đâu!”

“Thật sao?” Lúc này, Y Cầm nói: “Những gì tôi biết được lại không phải như thế!”

“Mặc dù không biết vì sao, nhưng mà qua cách nói chuyện của Chủ tịch Chu và đủ loại dấu hiệu, tôi thấy dường như anh ta không muốn nhắc đến cái tên Tôn Kim Kiện, tôi cũng không biết là tại sao!”

“Tôi cũng từng tham gia cả hai câu lạc bộ du thuyền” Y Cầm nói: “Trước đó… Chủ tịch Chu vô cùng thân thiện với Tổng Giám đốc Tôn, vào lần Tổng Giám đốc Tôn không lên thuyền, tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ!”

“Tôi… Tôi cũng thế…” Quan Tu Kiệt kể lại: “Tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ khi biết Tổng Giám đốc Tôn không lên thuyền, hơn nữa, mấy ngày trước khi lên thuyền, tôi còn gặp ông ta, tôi chào hỏi ông ta nhưng ông ta lại không để ý tới tôi, cứ như thể tôi đã chọc phải chỗ nào của ông ta ấy!”

“Ừm!” Triệu Ngọc trực tiếp hỏi Tôn Kim Kiện: “Vậy thì Tổng Giám đốc Tôn, ông còn điều gì cần bổ sung hay không? Hay là thú nhận với chúng tôi đi!”

“Tôi.. Tôi…” Tôn Kim Kiện do dự hồi lâu mới nói: “Lúc ấy, Chủ tịch Chu có gọi tôi, chỉ là tôi thấy không thoải mái cho lắm, bị bệnh… Bệnh…”

“Thật sao?” Triệu Ngọc cười nói: “Vì để có được cơ hội lên thuyền, đừng nói là bị ốm, cho dù có bị mổ thì vẫn phải đi chứ?”

“Đúng thế…” Có nhân viên trong công ty nói: “Những người chúng tôi có nằm mơ cũng muốn lên thuyền, dù có đang bị gãy chân cũng muốn đi!”

“Tôi bảo này” Đột nhiên, thư ký Phan Tố Xuyên thúc giục: “Chúng ta có thể đừng giày vò nhau nữa được không? Nếu hung thủ thật sự chính là Tổng Giám đốc Tôn thì có thể mau nói cho chúng tôi biết rốt cuộc ông ta đã giết Chủ tịch Chu như thế nào không? Anh ta thật sự… thật sự đã chết rồi ư?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc chỉ vào Tôn Kim Kiện, nói: “Vậy ông mau bàn giao đi! Rốt cuộc ông đã xử lý chủ tịch như thế nào?”

“Tôi? Tôi không làm!” Tôn Kim Kiện buồn bực nói: “Tôi thật sự không rõ, tất cả các người đều điên rồi ư? Tôi đâu lên thuyền, tại sao mấy người đều nhằm vào tôi chứ?”

“Cậu cảnh sát kia, cậu… cậu đang phỉ báng tôi đấy! Rốt cuộc là cậu có rắp tâm gì thế? Nếu cậu cho rằng tôi là hung thủ thì cậu mang chứng cứ ra đây đi!”

“Được!” Triệu Ngọc cười nói: “Muốn chứng cứ đúng không? Có chứ! Không có chứng cứ thì sao tôi có thể nghi ngờ lung tung được? Nào! Nhìn đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc mở điện thoại di động của mình ra, bởi vì đã chuẩn bị trước nên điện thoại di động của hắn đã được đồng bộ với tivi ở phòng ăn, sau khi mở điện thoại ra, mọi người có thể nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Triệu Ngọc trên tivi.

Thứ đang hiện trên màn hình chính là một bức ảnh, điều khiến mọi người bất ngờ là trên tấm ảnh không có bất cứ người nào, mà chỉ có một bàn ăn tinh xảo, trên bàn còn đặt một ít đồ ăn màu đen!

“Ảnh này…” Trương Mãnh Hải chỉ nhìn một cái đã nhận ra: “Kia không phải là trứng cá muối à? Ảnh này… có ý gì vậy?”

Nhìn thấy trứng cá muối trong bức ảnh, mọi người ai cũng vô cùng tò mò. Không rõ tại sao vật này lại là chứng cứ chứ?