Chương 2200 Khó mà cân nhắc được
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Cuối cùng, dưới áp lực chèn ép, Tôn Kim Kiện tức giận quát Triệu Ngọc: “Cậu là thám tử kiểu gì vậy?”“Cậu nói gì thế hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi hiểu pháp luật, chỉ dựa vào những lời mà cậu vừa mới nói kia, tôi hoàn toàn có thể kiện cậu tội phỉ báng!”
“Những lời cậu nói đều là vô căn cứ, chỉ đơn thuần là phỏng đoán và lời nói bừa thôi!” Tôn Kim Kiện giận đến mức không thể kiềm chế được, tim đập kịch liệt: “Thám tử, hành vi của cậu đã lừa dối người khác rất nghiêm trọng, không những tạo thành tổn thất tinh thần to lớn cho tôi mà còn làm nhục vợ tôi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại tôi có thể lập tức gọi điện thoại cho luật sư của tôi, để ông ta kiện cậu lên tòa án!”
“Đúng thế…” Cuối cùng, giọng nói phụ họa với Tôn Kim Kiên vang lên trong đoàn người, đó là một nhân viên cấp cao trong công ty có quan hệ tốt với Tôn Kim Kiện, hắn ta vênh mặt hất hàm nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát các người phá án đều phải nói chứng cứ!”
“Không có chứng cứ thì các người không thể tùy tiện đổ oan cho người tốt được!”
“Đúng vậy” Lại một nhân viên cấp cao nói: “Cái gì mà trứng cá muối, cái gì mà có người lẻn vào, đây chỉ là một câu chuyện được bịa ra mà thôi!”
“Đúng thế!” Lôi Đại Thăng có vẻ phức tạp, nói: “Mặc dù… Tôi không thể nào thích con người Tiểu Tôn, nhưng mà… nếu cậu ta dám ra tay với Chủ tịch Chu thì có hơi… có hơi…”
“Hừ! Các người thì biết cái gì?” Nhưng mà Lý Cần lại phản bác: “Nếu căn bản không phải vì chuyện của công ty thì sao?”
“Các người không nhìn ra được à? Đồng bọn phối hợp với ông ta rõ ràng chính là vợ của ông ta mà!”
“Ông!” Tôn Kim Kiện mặt đen quát Lý Cần: “Lý Cần, đúng là đứng nói chuyện thì không đau eo mà, khi người khác đều đang nghi ngờ cậu, chỉ có tôi đứng ra bảo vệ cậu thôi, cậu đừng vong ân phụ nghĩa chứ!”
“Hừ!” Lý Cần lại trái ngược với hình tượng người lương thiện như bình thường, miệng lẩm bẩm: “Nếu hung thủ thật sự chính là ông thì ông nói tốt cho tôi như thế nào cũng vô dụng thôi!”
“Những lời chế nhạo âm thầm mà tôi nhận được mấy năm qua đều là nhờ có tên hung thủ giết người kia ban tặng đấy! Hừ!”
“Cậu…” Tôn Kim Kiện còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhất thời nghẹn lời, không nói ra được.
Giờ phút này, Miêu Anh đứng cạnh Triệu Ngọc từ đầu đến cuối không nói một lời, cô vừa quan sát hiện trường, vừa lắc đầu liên tục.
Dường như, cô cũng vô cùng không hài lòng với suy luận của Triệu Ngọc, cho dù suy luận của Triệu Ngọc nghe thì vô cùng logic, thế nhưng cô cho rằng Triệu Ngọc nói ra lúc này hơi vội vàng.
Điều kiêng kỵ nhất trong việc phá án chính là ở trong hoàn cảnh không có chứng cứ lại bày ra trước mặt mọi người.
Một khi xảy ra sai lầm, hậu quả chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Triệu Ngọc.
Thế nhưng, xem dáng vẻ đã tính trước của Triệu Ngọc, tiểu thư Miêu lại vô cùng tò mò. Nhớ lại trước đây, Triệu Ngọc luôn luôn có thể ngăn cơn sóng dữ, bất ngờ chiến thắng ở trong nghịch cảnh.
Chẳng lẽ… Lần này, mặc dù miệng hắn nói chưa đến lúc, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán rồi sao?
Vậy thì… Chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước chính là như vậy ư? Nếu Tôn Kim Kiện kiên trì không nhận tội thì… Triệu Ngọc nên làm cái gì bây giờ?
Giờ phút này, Triệu Ngọc không nhanh không chậm, đầu tiên là ăn tiếp một miếng bánh ngọt mình chưa ăn xong, sau đó còn dành thời gian nhấp một ngụm cocktail được điều chế đặc biệt.
“Các vị, chớ vội” Triệu Ngọc cười nói: “Chúng ta đều đang đi nghỉ phép, lại là ở trên du thuyền trước sau không có bến, gấp làm gì chứ?”
“Cậu cảnh sát” Hàn Ngạo Băng không thể kìm nén được nữa, thúc giục: “Cậu đúng là không sốt ruột chút nào nhỉ? Nhưng cậu có biết những lời mà cậu vừa nói có ý nghĩa thế nào đối với những người đã nhẫn nhịn bốn năm như chúng tôi không?”
“Đúng đấy!” Lý Cần phụ họa: “Bốn năm qua, tôi vẫn luôn bị đối xử như một hung thủ giết người, không có người nào bằng lòng kết bạn với tôi trong sinh hoạt cả, trong lúc làm việc cũng không có người nào làm bạn với tôi!”
“Cậu cảnh sát, xin cậu tiếp tục đi! Người sát hại Chủ tịch Chu thật sự chính là Tổng Giám đốc Tôn ư?”
“Nghe mấy người nói kìa, cái danh thần thám của tôi đâu phải chỉ để chơi mạt chược? Không có căn cứ thì tôi làm sao có thể nói mò được?” Triệu Ngọc chỉ vào Tôn Kim Kiện, nói: “Ông không phục thì có thể kiện tôi, nhưng mà trước khi kiện, tôi vẫn phải công khai tội ác của ông ra đấy!”
“Lý Cần nói không hề sai, đồng bọn của ông chính là vợ của ông!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Vợ ông và ông cùng nhau bày ra kế hoạch giết người hoàn mỹ lần này, còn nữa, bà ta còn ở trên biển tiếp ứng cho ông!”
“Hả?” Đoàn người sợ hãi thán phục, cảm giác hai chữ “tiếp ứng” vô cùng chói tai.
“Dù sao thì mọi người cũng đã ăn phải thuốc ngủ của ông, tất cả đều ngủ say!” Triệu Ngọc nói: “Ông ở trên thuyền chờ một hồi lâu để làm gì chứ?”
“Đêm hôm đó, hẳn là ông chẳng nóng lòng xử lý Chu Hỉ Thành, mà là lái du thuyền đến một nơi tương đối vắng vẻ, sau đó mới đẩy Chu Hỉ Thành xuống biển!”
“Sau đó, ông không hề vội vã, từ từ điều khiển du thuyền đến hòn đảo phụ cận, hoặc là một nơi nào đó có dấu hiệu cột mốc!”
“Ở nơi đó, vợ của ông đã lái một con thuyền khác đến đợi ông từ trước” Triệu Ngọc nói: “Ông bỏ lại du thuyền ở nơi đó, mặc kệ nó trôi vào đại dương!”
“Còn ông thì cùng với vợ của mình lái thuyền quay về bến tàu!”
“Cậu… Cậu…” Tôn Kim Kiện cắn răng, khó khăn cãi lại: “Cậu nói sai rồi, cảnh sát sau đó cũng đã điều tra chúng tôi, nhưng mà đêm đó, hai chúng tôi đều ở trong nhà, chúng tôi có bằng chứng ngoại phạm!”
“Ha ha, đây là một vụ mưu sát có kế hoạch, lời khai của hai người đương nhiên là đã được chuẩn bị xong từ lâu rồi!” Triệu Ngọc cười nhạt một tiếng: “Các người chỉ cần mở tivi và đèn điện trong nhà lên, để hàng xóm hiểu lầm rằng cả hai người đều ở trong nhà!”
“Nhưng mà ông không cảm thấy hai người làm như vậy hơi quá sao?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Theo lời khai chính xác từ hàng xóm, nhà hai người không hề tắt đèn suốt cả đêm, nhà ông cũng đâu chơi mạt chược, tại sao phải mở tivi và đèn cả một đêm chứ? Sợ bóng tối à?”
“Chuyện này…” Sắc mặt của Tôn Kim Kiện trở nên trắng bệch, á khẩu không trả lời được. Vẻ kinh sợ trên mặt đã bán đứng ông ta, khiến cho người khác nhìn một cái là có thể thấy được Triệu Ngọc đang chọc đúng tim đen của ông ta.
Hai người trước đó còn ủng hộ Tôn Kim Kiện, hiện giờ cũng không dám nói tiếp nữa.
“Thực ra…” Triệu Ngọc nói: “Chứng cứ ngoại phạm của hai người mặc dù khó mà cân nhắc được, nhưng cũng không thể trách cảnh sát phụ trách điều tra lúc ấy, bởi vì lúc đó ông căn bản không ở trong danh sách kẻ tình nghi, điểm thông minh nhất của hai người chính là lợi dụng trứng cá muối và ly rượu, thành công khiến ánh mắt của cảnh sát chú ý trọng điểm lên sáu kẻ tình nghi kia!”
“Loại chuyện này e rằng chỉ khi đụng phải siêu cấp thần thám Triệu Ngọc tôi thì mới có thể bị phát hiện nhỉ?”
“Ông cũng đừng cho là tôi tự biên tự diễn” Triệu Ngọc nói: “Sau khi tôi xác định hai người là mục tiêu, tôi đã cố ý tiến hành điều tra ông một cách cẩn thận, ông đừng tưởng rằng ban ngày tôi lên đảo Jeju là thật sự đi chơi nhé!”
“Thực ra, tôi muốn tránh xa khỏi mấy người để có thể tập trung phái các đồng nghiệp giúp đỡ tôi tiến hành điều tra mấy người”
“Tôn Kim Kiện” Triệu Ngọc nói: “Tôi thông qua bạn bè biết được vào thời điểm khi ông còn chưa làm Tổng Giám đốc, mỗi khi trời tối, ông đều đăng nhập vào hệ thống nghiệp vụ của công ty để kiểm tra tình hình nghiệp vụ mỗi ngày!”
“Tôi đã điều tra lịch sử, rất khéo, ngay ngày Chủ tịch Chu xảy ra chuyện, ông không hề đăng nhập vào trang web kia…”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Mấy ngày trước khi xảy ra vụ án trên du thuyền, em vợ của ông đã thuê một chiếc du thuyền cỡ nhỏ ở một công ty hàng hải nào đó”
“Thế nhưng, em vợ của ông lúc ấy ở tận Tấn An, anh ta thuê du thuyền làm gì chứ?”
“Tôi sẽ nói cho ông biết” Triệu Ngọc lại nói: “Bạn của tôi đã tìm được nhân viên phụ trách việc cho thuê ở công ty đó, anh ta nhớ rõ ràng rằng người thuê chiếc du thuyền đó là một người phụ nữ!”
“Ông nói xem, một thám tử thông minh như tôi sao có thể không đưa ảnh chụp vợ của ông cho anh ta nhận diện chứ?”
“Hả?” Tôn Kim Kiện lộ vẻ hoảng sợ, thật sự không ngờ Triệu Ngọc có thể điều tra cẩn thận đến vậy…