← Quay lại trang sách

Chương 2201 Chứng cứ không hoàn mỹ

“Vậy… Vậy thì sao chứ?” Tôn Kim Kiện kích động, run rẩy phản bác: “Vợ tôi yêu thích lĩnh vực hàng hải, chuyện bà ấy đi thuê thuyền đâu phải chuyện gì lạ! Chuyện này có thể chứng minh cái gì chứ?”“Vậy thì thật thú vị, ông là quản lý của công ty du thuyền, vợ của ông muốn thuê thuyền nhưng không đến công ty của các ông mà lại chạy tới xưởng đóng tàu của người khác để thuê?”

“Ai cũng có thể nhận ra trong chuyện này chắc chắn có gì đó khó hiểu!”

“Tôi… Vợ tôi không muốn nhờ vả vào tôi, hơn nữa, lúc ấy chúng tôi đang giận dỗi, cho nên bà ấy tuy muốn thuê thuyền nhưng không chịu tới tìm tôi là chuyện hết sức hợp lý!” Tôn Kim Kiện tiếp tục nói sạo.

“Chờ đã…” Lúc này, Lý Cần bỗng nhiên nói chuyện: “Nếu như thuê du thuyền thì chắc chắn phải cài đặt định vị GPS chặt chẽ và tín hiệu hàng hải mà quốc gia yêu cầu, sau đó còn phải làm một bản báo cáo hàng hải hết sức chi tiết!

“Nếu có thể điều tra bản báo cáo hàng hải này thì chẳng phải là có thể chứng minh… Chứng minh…”

“Đương nhiên không được!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã điều tra dựa theo phương hướng này, nhưng mà bản báo cáo hàng hải bốn năm trước đã biến mất rồi!”

“Hơn nữa, hai người này thông minh như vậy, ngay cả tên cũng dùng tên của cậu em vợ mình, như vậy chắc chắn họ có chuẩn bị từ trước! Hơn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Du thuyền của Chu Hỉ Thành bị người ta phá hủy ghi chép, mọi người lại bị hôn mê, ai cũng không thể chứng minh rốt cuộc du thuyền của anh ta đã trôi dạt tới chỗ nào?”

“Cho nên dù có thể điều tra được ghi chép đi lại của vợ Tôn Kim Kiện thì cũng không có cách nào chứng minh bà ta có liên quan tới vụ án này!”

“À…” Lý Cần hiểu ra, khuôn mặt lộ vẻ mặt lo lắng.

“Vậy… Nói mà không có bằng chứng, dù có nói một ngàn lần một vạn lần đi nữa…” Người Ý Tất Quốc Thắng nói với Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ anh không có cách nào chứng minh những gì anh nói đều là sự thật à?”

“Ôi trời ạ, ông còn biết dùng cả tục ngữ cơ à?” Triệu Ngọc nhếch miệng mắng: “Ông con mẹ nó về phe ai thế hả?”

Triệu Ngọc vừa mắng như vậy, Tôn Kim Kiện lại yên tâm hơn đôi chút, lập tức ưỡn thẳng sống lưng lên.

“Cậu cảnh sát, cậu mắng người ta làm cái gì?” Tôn Kim Kiện cắn răng nói: “Người nước ngoài này nói đúng! Bất kể cậu nói thế nào đi nữa thì cũng phải lấy chứng cứ ra!”

“Nếu cậu không lấy chứng cứ ra thì có lẽ tôi phải liên lạc với luật sư của tôi kiện cậu tội ác ý phỉ báng rồi! Tôi là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiên Cần, cậu có biết lời phỉ báng của cậu sẽ khiến tôi bị tổn thất lớn đến mức nào không?

“Từ nay về sau…”

“Về sau cái chân bà nội ông ấy!” Triệu Ngọc mạnh mẽ mắng: “Tôi đã nói với ông rồi, không có bản lĩnh thực sự thì đừng có làm chuyện mà mình không cáng nổi, nếu ông đây không có chứng cứ thì sao lại gọi tất cả mọi người đến đây, sau đó nói thao thao bất tuyệt cho mọi người nghe chứ?”

Triệu Ngọc đột nhiên mắng một câu “chân bà nội”, khiến mấy người ở trong phòng mới vừa uống nước bị sặc…

“Cậu… Cậu…” Rõ ràng Tôn Kim Kiện bị khí thế của Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ, lòng tự tin lại yếu đi: “Cậu có chứng cứ, là chứng cứ gì hả?”

“Được rồi, đây là ông tự tìm đấy nhé!”

Triệu Ngọc lấy di động của mình ra, nhấn vào chỗ nào đó trên điện thoại di động, một đoạn ghi âm được phát ra.

“A lô… vợ à, xảy ra chuyện lớn rồi!” Hiển nhiên đó là một đoạn ghi âm cuộc gọi, người nói chuyện chính là Tổng Giám đốc Tôn Kim Kiện: “Đêm qua, có người đẩy Chu Vận Địch từ trên du thuyền xuống biển rồi! Có thể cô ta đã chết rồi…”

“Cái gì?” Một giọng nói khác xuất hiện trong đoạn ghi âm: “Đừng đùa chứ, không chừng là tin tức giả đấy!”

“Vô cùng chính xác!” Tôn Kim Kiện kích động nói: “Đội cứu hộ trên biển đã triển khai cứu viện rồi, camera trên du thuyền cũng quay được cảnh cô ta rơi xuống biển, bây giờ còn có cảnh sát đến điều tra nữa, chuyện này sao có thể là trò đùa được chứ?”

“Hả? Chuyện này… sao mà kỳ lạ thế? Chồng à…” Người phụ nữ kia nói: “Có khi nào có kẻ bắt chước chúng ta không? Anh nhớ là phải cẩn thận, đừng để người ta điều tra ra chúng ta đấy…”

“Suỵt…” Tôn Kim Kiện ra hiệu im lặng, an ủi: “Em yên tâm đi, việc lần này thật sự không liên quan đến anh…”

“Nước biển lạnh như vậy, chắc chắn không cứu được người đâu, Chu Vận Địch chết sẽ như rắn mất đầu, gây ảnh hưởng rất lớn đến hướng đi tương lai của công ty, anh nghĩ chúng ta phải lên một kế hoạch tỉ mỉ…”

Lúc nghe đoạn ghi âm này, Tôn Kim Kiện sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả người như chỉ còn lại thân xác.

Có thể đoán được phản ứng của mọi người, nhất là lúc nghe thấy vợ của Tôn Kim Kiện nói “Có kẻ bắt chước chúng ta”, ai cũng trợn mắt há mồm, hoảng sợ không kiềm chế được.

Những lời này hiển nhiên đã khiến bọn họ lộ ra bộ mặt thật, chứng minh vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước đúng là hai vợ chồng bọn họ hợp tác gây ra.

“Không ngờ… Thật sự là không thể ngờ!” Lý Cần đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời than thở: “Ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt mà!”

“Lý Cần tôi bị người ta dán nhãn tội phạm giết người suốt bốn năm, cuối cùng hôm nay cũng có thể chứng minh trong sạch của mình rồi! Hu hu…”

Trong lúc kích động, Lý Cần vậy mà chảy nước mắt, đủ để thấy bốn năm qua, cuộc sống của gã ta khó khăn đến thế nào!

“Hừ!” Lôi Đại Thăng mắng Tôn Kim Kiện: “Tôi cũng không thể ngờ được, Chủ tịch Chu đối xử với ông tốt như vậy, ông đúng là súc sinh không có lương tâm, sao ông dám làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế chứ? Ông… Ông… Tôi thật muốn đánh cho ông một trận!”

“Trên… Trên thuyền thật sự có một người đang trốn!” Y Cầm nghĩ mà thấy sợ: “Thật là đáng sợ, nếu lúc ấy, ông ta muốn giết tất cả chúng ta thì… thì…”

“Tôn Kim Kiện!” Hàn Ngạo Băng cũng hung hăng quát to: “Bây giờ ông còn gì để nói nữa không? Ai mà ngờ được vụ án mất tích trên du thuyền lại là vụ mưu sát mà ông tỉ mỉ bày ra, chỉ vì lên chức chứ?”

“Nói! Có phải ông đã… sát hại Chủ tịch Chu rồi không?”

“Còn phải hỏi nữa à?” Lý Cần nói: “Trong điện thoại đã nói rất rõ ràng rồi, ‘có kẻ bắt chước chúng ta’, chuyện này chứng tỏ bọn họ đã đẩy Chủ tịch Chu xuống biển!”

“Tội phạm giết người!” Trương Mãnh Hải mắng: “Tên tội phạm giết người này! Thật quá đáng! Tôi cũng sơ suất quá, nếu lúc ấy tôi mà kiểm tra kho hàng thật kỹ thì ông ta đã không thành công rồi…”

“Chờ… Chờ đã…” Đối mặt với đoàn người kích động, Tôn Kim Kiện vốn đã tuyệt vọng lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng nói với mọi người: “Vợ… Vợ tôi chỉ nói một câu là có kẻ bắt chước chúng tôi thôi, nhưng… bà ấy chưa nói bắt chước cái gì mà?”

“Vớ vẩn! Còn dám nói sạo à?” Lôi Đại Thăng quát: “Ông vừa nhắc tới chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển là vợ ông lập tức nói có kẻ đang bắt chước các người, ông nói xem còn có thể là bắt chước chuyện gì?”

“Không thể nói như vậy được!” Tôn Kim Kiện cắn chặt răng, hung hăng nói: “Bắt chước cũng chia ra rất nhiều loại, chỉ bằng một câu nói đơn giản như vậy thì không thể chứng minh chúng tôi là hung thủ giết người được!”

“Còn nữa, tôi biết pháp luật!” Tôn Kim Kiện chỉ vào Triệu Ngọc, nói: “Tên tiểu nhân hèn hạ này nghe trộm điện thoại của tôi, các người biết không? Thân là nhân viên cảnh sát, tự tiện nghe trộm điện thoại của người khác là trái pháp luật!”

“Trong ‘Luật về chứng cứ’ có viết rất rõ ràng, những chứng cứ lấy được bằng cách dùng vũ lực, nghe trộm cũng như những thủ đoạn không bình thường đều không được coi là chứng cứ!”

“Cho nên…” Tôn Kim Kiện nắm chặt nắm đấm, kích động quát: “Đoạn ghi âm cuộc gọi bị nghe trộm này không thể trở thành chứng cứ!”