Chương 2217 Manh mối
“Đúng, đúng!” Yusuf hậm hực nói: “Tôi phái Tịch Mộng Na sắp xếp tiến hành bức cung Tề Kiến Hoa, nhưng mà Tề Kiến Hoa chỉ thừa nhận tàu du lịch có hành vi buôn lậu, nhưng cụ thể là buôn lậu thứ gì thì ông ta hoàn toàn không biết!”“Thật sao?” Triệu Ngọc nặng nề hỏi hai chữ, hiển nhiên là đang cảnh cáo Yusuf, ông ta còn chưa nói hết.
“Còn nữa…” Quả nhiên, Yusuf vội vàng bổ sung: “Tịch Mộng Na hỏi ông ta chuyện của hai, ba tháng trước, Tề Kiến Hoa nói rằng hơn hai tháng trước, trên đảo Jeju, Kansavi đúng thật đã lấy danh nghĩa của tàu du lịch để tiếp nhận một đơn hàng!”
“Lúc ấy Kansavi đã ký nhận!”
“Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc ý thức được lời kế tiếp mới là mấu chốt.
“Sau đó…” Yusuf dừng lại một chút, nói: “Tề Kiến Hoa nói rằng kiện hàng từ Nagasaki đã được chở đi, căn bản không được đưa về nước các cậu!”
“Cái gì, Nagasaki?” Triệu Ngọc nheo mắt lại, hung hăng nói: “Lão quỷ, tôi thấy ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ! Lại đang lừa gạt ai thế hả? Người của ông đang ở trong tay tôi đó!”
“Trời ạ!” Yusuf cảm khái: “Sao cậu dễ quên vậy chứ, người của tôi ở trong tay cậu, Tề Kiến Hoa không phải cũng ở trong tay cậu sao? Tôi nói dối với cậu còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đã phạm vào một sai lầm lớn, cậu không nên bắn chết Tịch Mộng Na!” Yusuf oán giận nói: “Nếu như kiện hàng kia thật sự vận chuyển từ Nagasaki lên thuyền thì e là chỉ mình Tịch Mộng Na mới có cơ hội tìm được đầu mối!”
“Phù…” Triệu Ngọc gãi đầu một cái, hỏi: “Nói như vậy thì tiếp theo đây, các ông định tới Nagasaki tìm hiểu à?”
“Không chỉ vậy thôi đâu!” Yusuf không phủ nhận: “Tề Kiến Hoa nói rằng tất cả có hai xe đấy! Nhiều đồ như vậy, có lẽ còn có thể điều tra được chút gì chứ?”
“Triệu Ngọc, chắc chắn là các cậu không nắm rõ Nagasaki” Yusuf ngắt lời một lần nữa: “Không bằng, chúng ta hợp tác nhé? Lợi dụng mối giao thiệp của tôi ở đó và cả cái đầu thám tử của cậu, nói không chừng, chúng ta còn có thể tìm được một chút manh mối đấy nhỉ?”
“Dù sao cũng có hai chiếc xe, cậu một chiếc tôi một chiếc, hợp lý quá nhỉ?”
“Được, tôi sẽ báo cáo lại đề nghị của ông với cấp trên” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Nhưng mà còn một việc, ông vẫn chưa nói cho tôi biết!”
“Hả? Còn có chuyện gì nữa?” Yusuf phản ứng cực nhanh, vội nói: “Tôi có thể thề với trời, tôi đã nói với cậu tất cả những gì tôi biết rồi! Cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Chu Vận Địch thì sao?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Chuyện Chu Vận Địch, có phải do các ông gây ra hay không?”
“Cái gì? Chu Vận Địch?” Yusuf nghi ngờ: “Chuyện gì vậy? Có phải cậu đang bị sốt không?”
“A… A…” Triệu Ngọc muốn hắt xì hơi, nhưng vẫn cố gắng bịt mũi nhịn xuống, quát: “Bớt nói nhảm đi, mau nói cho tôi biết chuyện Chu Vận Địch có phải do người của ông làm hay không?”
“À… A… Tôi nhớ ra rồi, Chu Vận Địch mà cậu nói có phải là cô gái đã thu mua tàu du lịch hay không?” Yusuf nói: “Suýt nữa thì tôi quên mất, trước đó, khi điều tra tin tức về tàu du lịch, tôi phát hiện ra Chu đã bán tàu du lịch đi!”
“Bán cho Tập đoàn Thiên gì đó nước cậu… Tập đoàn Thiên gì đó, công ty du thuyền, đúng không?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Chu Vận Địch chính là bà chủ mới của con tàu du lịch này, đừng nói là ông không biết cô ta đã xảy ra chuyện gì đấy nhé?”
“Cô ta đã xảy ra chuyện sao?” Yusuf tò mò: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Còn giả vờ!” Triệu Ngọc nói: “Nếu các ông đã lắp đặt máy nghe trộm trên người thuyền trưởng thì không thể nào không biết trên tàu đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Hả?” Yusuf đoán được điều gì đó, hỏi: “Không lẽ… Là bà chủ mới cũng xảy ra chuyện à? Điều này có vẻ… hơi quái dị đấy!”
“Nếu đúng như vậy thì ngoài tôi với cậu ra, hẳn là còn người khác cũng đang tìm kiếm đồ của Tịch Vĩ nhỉ? Có điều…” Yusuf ngược lại nói: “Điều này cũng không đúng, bà chủ mới vừa mua thuyền, chưa chắc đã biết được chuyện của Tịch Vĩ nhỉ?”
“Cậu đừng giấu giếm nữa, mau nói cho tôi biết đi!”
Ồ…
Triệu Ngọc lúc này mới nhớ ra hôm nay Tịch Mộng Na mới lén bỏ máy nghe trộm vào túi Tất Quốc Thắng.
Nếu như cô ta lén bỏ trước đó thì máy thăm dò tàng hình của mình đã phát hiện ra ngay rồi.
Sở dĩ Tịch Mộng Na và người nước ngoài kia lựa chọn ra tay đêm qua là bởi vì bọn họ đã chuẩn bị xuống thuyền, dự định hôm nay xuống thuyền cùng lúc với đoàn du khách đi tới Nagasaki.
Cho nên, bọn họ không biết chuyện đã xảy ra ở khu khách VIP cũng là hợp tình hợp lý.
Huống hồ, Tịch Mộng Na biết mình không phải kẻ dễ chọc, dù đã phát hiện ra mình thì cũng chưa chắc dám tới gần mình.
“Được rồi, nếu đã hợp tác thì tôi nói cho ông biết cũng không sao” Triệu Ngọc nói: “Bà chủ mới của tàu du lịch đã bất hạnh rơi xuống biển! Ngay vào đêm đầu tiên vừa mới lên tàu du lịch, từ chính căn phòng của cô ta!”
“Trời ạ, kinh dị vậy sao?” Yusuf thở dài: “Không phải đồ của Tịch Vĩ đã bị nguyền rủa gì đó chứ?”
“Nói như vậy thì…” Triệu Ngọc hỏi: “Nhóm Tịch Mộng Na căn bản không biết chuyện bà chủ mới rơi xuống biển sao?”
“Đúng vậy, tôi không lừa cậu việc này đâu!” Yusuf thanh minh: “Nếu vừa mới mua tàu du lịch, vậy thì chuyện Tịch Vĩ chắc chắn không liên quan đến cô ta nhỉ?”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, nếu như Yusuf không nói sai thì chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển không liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ.
Cô ta rơi xuống biển, có lẽ còn có nguyên nhân khác…
“Được rồi, nếu cậu đã nói đến đây” Yusuf nói: “Vậy thì tôi sẽ giúp cậu điều tra về Chu Địch Địch hay Chu Vận Địch này… Xem cô ta có bối cảnh như thế nào…”
“Ừm…” Vốn Triệu Ngọc muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại Yusuf khôn khéo như thế nào, ông ta tất nhiên cũng ngửi được tầm quan trọng của Chu Vận Địch.
Cho nên, dù Triệu Ngọc cự tuyệt hay không, ông ta vẫn sẽ đi thăm dò.
Nếu đã như vậy thì điều tra thêm cũng tốt, có lẽ Yusuf có thể tìm hiểu được thứ mà hắn không điều tra được.
“Được rồi!” Thế là Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vậy nhờ ông hao tâm tổn trí nhé! Nếu điều tra ra thứ có tác dụng với tôi, một khi tâm trạng tôi tốt, nói không chừng sẽ thả người của ông ra đấy!”
“Đừng mà” Yusuf nói: “Không phải chúng ta đã hợp tác rồi sao! Cùng lắm cậu chỉ kiện được cậu ta tội bắt giữ trái phép thôi, thả cậu ta ra đi!”
“Được rồi, vậy ông chờ điện thoại của tôi nhé!” Triệu Ngọc nói: “Tôi sẽ mau chóng xin chỉ thị từ cấp trên, tôi tịch thu chiếc điện thoại này trước, nếu ông điều tra được tin tức mới thì đừng quên nói cho tôi biết!”
“Hả? Ấy ấy ấy…”
Yusuf hiển nhiên còn muốn nói gì nữa, nhưng Triệu Ngọc lại không chút do dự cúp điện thoại.
“Thế nào?” Miêu Anh nhanh chóng hỏi Triệu Ngọc: “Tù trưởng nói gì rồi? Chuyện của Chu Vận Địch có phải là…”
Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu một cái, ý là trước người ngoại quốc bị bắt kia, vẫn nên nói ít một chút.
Thế là Triệu Ngọc quay sang nói với người kia: “Yên tâm đi! Tôi với ông chủ của anh đã đạt được một thỏa thuận chung, chỉ cần anh nói hết tất cả những gì bọn anh đã trải qua trên tàu du lịch cho tôi biết thì tôi sẽ thả anh ra!”
“Cô gái kia…” Người kia lo lắng nói: “Tịch Mộng Na vẫn chưa chết, cô ta là một người vô cùng quan trọng, các anh nhất định phải trông chừng cho kỹ đấy!”
“Việc này còn cần anh nói nữa à?” Triệu Ngọc vỗ tay với Miêu Anh: “Như vậy đi, anh đi xem bên phía Tịch Mộng Na thế nào rồi, em tìm một nơi thẩm vấn tên này thật kỹ!”
“Ừm, được!” Miêu Anh đồng ý ngay, sau đó khoa tay ý bảo nhớ gọi điện thoại: “Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại nhé!”
Một câu này của Miêu Anh có hai nghĩa, ngoại trừ ý ở mặt ngoài ra, cô còn nhắc nhở Triệu Ngọc nhanh chóng liên lạc với phòng Đặc Cần, bởi vì phòng Đặc Cần đã phái đặc công chuyên môn đến đây hỗ trợ.
Đương nhiên là Triệu Ngọc hiểu được, sau khi gật đầu thì hắn đi thẳng về phía boong tàu….
Giờ phút này, tàu du lịch đã cập bến từ lâu, du khách trên boong tàu đã rời đi bảy, tám phần.
Triệu Ngọc không vội xuống thuyền mà đi tới một nơi an toàn trước, gọi điện thoại cho đặc công Tiêu Hàng.
“A lô” Điện thoại vừa mới được kết nối, Triệu Ngọc trực tiếp nói: “Tiêu Hàng, anh lập tức giúp tôi một chuyện, tôi muốn anh điều tra Nagasaki và khu vực xung quanh xem vào hai tháng trước có từng xảy ra vụ án mạng nào hay không…”