Chương 2216 Đừng đùa kế sách lỗi thời
“Triệu Ngọc, cậu đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi sao?” Yusuf nói: “Tôi có thể tìm cái gì trên tàu du lịch này chứ? Chắc chắn là bí mật về kho báu của Tịch Vĩ còn gì?”“Vậy… Các ông có thu hoạch không?” Triệu Ngọc lại hỏi, sau đó nói ra điều kiện: “Ông đừng đùa với tôi, nếu thành thật nói rõ thì tôi có thể quyết định, trả người của ông về!”
“Nhưng nếu ông còn muốn trêu đùa tôi, vậy thì tôi sẽ đẩy hắn ta từ trên tàu xuống, sau đó nói rằng hắn ta trượt chân rơi xuống!”
“Đừng đừng đừng, tội gì phải làm tổn thương hòa khí!” Yusuf cười khổ nói: “Triệu Ngọc, cậu là thám tử, cậu còn không nhìn ra à, dù tôi có thu hoạch gì đi nữa, chẳng phải bọn họ đều đã bị cậu bắt được rồi à?”
“Tề Kiến Hoa đâu?” Triệu Ngọc nói: “Các ông làm gì ông ta rồi?”
“Tề Kiến Hoa?” Yusuf nghi ngờ: “Tề Kiến Hoa là ai?”
“Được! Nếu ông đã không có thành ý” Triệu Ngọc tiếc nuối nói: “Vậy thì cứ chờ nhặt xác người của ông đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc không chút do dự cúp điện thoại.
Nhìn thấy Triệu Ngọc cúp điện thoại, Miêu Anh liền nóng lòng tìm hiểu tình huống.
Kết quả, vẻn vẹn qua mấy giây, điện thoại trong tay Triệu Ngọc lại vang lên.
Triệu Ngọc không vội nghe, mà sải bước tới trước mặt Tịch Mộng Na, giờ phút này, bác sĩ đang dùng thiết bị chuyên nghiệp và thuốc để truyền nước cho Tịch Mộng Na.
Triệu Ngọc tiến lên lấy những dụng cụ kia xuống, sau đó bảo bác sĩ tránh ra xa.
Tiếp đó, hắn bấm tanh tách vài tiếng, chụp cho Tịch Mộng Na vài tấm ảnh, nhất là vết thương đang chảy máu, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo của Tịch Mộng Na…
Ting ting ting… Ting ting ting…
Điện thoại vẫn vang lên một cách sốt ruột, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn không nóng nảy, hắn xoay người đi tới trước mặt đàn em của Yusuf, ấn nút trả lời, đồng thời đấm một quyền vào mũi người kia!
“Á!” Một quyền này nhanh chuẩn mà tàn bạo, trực tiếp đánh gãy xương mũi của người kia, hắn ta đau đến mức phải tru lên như heo.
“Đừng đừng đừng… Triệu Ngọc, chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ…” Yusuf hiển nhiên sốt ruột, đau khổ năn nỉ ở trong điện thoại.
Triệu Ngọc thừa cơ gửi ảnh chụp Tịch Mộng Na cho ông ta, bởi vì ngoài trạng thái gây sốc của Tịch Mộng Na ra thì tấm ảnh này căn bản không thể giúp ông ta nhìn ra là người chết hay người sống…
“Ôi trời ạ” Sau khi Yusuf nhìn thấy thì kinh hãi một lần nữa: “Triệu Ngọc, cậu… cậu thật sự giết cô ta rồi à? Chẳng lẽ cậu không biết cô ta là cơ hội cuối cùng để tìm được kho báu của Tịch Vĩ sao? Cậu… Cậu hung ác quá rồi đấy!”
“Ồ, thật sao? Cảm ơn đã khích lệ!” Nói xong, Triệu Ngọc lại đánh một quyền mạnh mẽ lên xương mũi của người ngoại quốc kia, cả hai quyền đều trúng một nơi, có thể hiểu người kia sẽ đau đến mức nào!
Nghe thấy tiếng rú thảm thê lương của người kia, Yusuf hoàn toàn thỏa hiệp, nhanh chóng nói với Triệu Ngọc: “Được được được, đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Biết cậu lợi hại rồi được chưa? Mau chóng đưa điện thoại cho cậu ta nghe, tôi sẽ bảo cậu ta giao Tề Kiến Hoa ra…”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc mới đặt điện thoại di động ở bên tai người kia, sau khi nghe Yusuf căn dặn, hắn ta mới không tình nguyện gật đầu nói ra: “Người quản lý kia bị chúng tôi buộc vào thuyền cứu nạn số 15…”
Sau khi người kia nói xong, Miêu Anh lập tức ra hiệu với nhân viên trên tàu, có người nhanh chóng chạy như bay về phía thuyền cứu nạn.
Cùng lúc đó, dưới sự ra hiệu của Miêu Anh, nhóm bác sĩ kia lại xử lý vết thương cho Tịch Mộng Na, chuẩn bị cấp cứu…
“Được chưa?” Yusuf yên tâm: “Cậu yên tâm, tôi làm việc trước nay chưa bao giờ sai sót điều gì, tên giám đốc kia không sao cả!”
“Các ông muốn biết gì từ miệng Tề Kiến Hoa?” Triệu Ngọc không hề buông lỏng mà hỏi thẳng.
“Chúng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc con tàu du lịch này có liên quan đến kho báu của Tịch Vĩ hay không mà thôi” Yusuf trả lời: “Chúng tôi phát hiện ra một tấm áp phích quảng cáo tàu du lịch này trong căn phòng ở Seoul!”
“Tịch Mộng Na cho rằng đây là manh mối mà chị cô ta để lại, cho nên sau khi rời khỏi đó, tôi lập tức phái Tịch Mộng Na lên con tàu du lịch này để tìm kiếm manh mối”
“Lão quỷ, ông còn muốn đàn em của ông lại phải rơi thêm vài chiếc răng à?” Triệu Ngọc híp mắt uy hiếp: “Từ trước đến nay, ông mà không thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng, ông dám bắt giám đốc như vậy, khẳng định là có manh mối gì đó nhỉ?”
“Ừm…” Yusuf trầm mặc hồi lâu, nói: “Được rồi, cậu là thần thám, cái gì cũng không thể gạt được cậu! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bày tỏ một thành ý với cậu, muốn thu hoạch được manh mối trên tàu thì đương nhiên là chúng tôi phải tiến hành điều tra toàn bộ con tàu trước tiên!”
“Thông qua tình báo mà tôi lấy được, tôi phát hiện ông chủ cũ họ Chu của con tàu này có hiềm nghi lợi dụng tàu du lịch để tiến hành buôn lậu!” Yusuf trịnh trọng nói: “Sau khi so sánh tài khoản tài chính tư nhân của ông ta và số tiền mậu dịch của con tàu, tôi đã có được kết luận này”
“Tài chính của ông chủ Chu xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng, thế nhưng tên này ngày nào cũng tiêu tiền như nước, trong đó tất có nguyên nhân. Còn nữa, trước đây khi điều tra Tịch Vĩ, tôi đã từng điều tra rất nhiều đội buôn lậu lớn ở Đông Á mà ông ta cấu kết”
“Cho nên, tôi cảm thấy chị của Tịch Mộng Na rất có thể lợi dụng tàu du lịch này để vận chuyển kho báu của Tịch Vĩ…”
Ồ…
Triệu Ngọc vừa nghe vừa nghiêm túc phân tích thật giả trong câu nói ấy, mặc dù cảm thấy nghi ngờ nhưng đúng là manh mối mới nhất.
Trùng hợp là trước đó, hắn cũng đã từng nghĩ tới có người đang lợi dụng con tàu du lịch để tiến hành hoạt động phi pháp.
“Còn nữa, điều trùng hợp nhất chính là thuyền trưởng tiền nhiệm của tàu du lịch đã đột nhiên bị tai nạn xe mà qua đời hơn hai tháng trước” Yusuf tiếp tục nói: “Lúc đó vừa khéo là thời điểm Tina di chuyển kho báu của Tịch Vĩ, cho nên tôi cảm thấy đây không chỉ là một sự trùng hợp!”
“Tập đoàn buôn lậu mà Tịch Vĩ hợp tác từ trước đến nay rất có thể chính là công ty du thuyền này. Sau khi thuyền trưởng người Ý giúp đỡ Tina di chuyển kho báu thì đã bị Tina hoặc những người xung quanh diệt khẩu!”
“Tôi đã điều tra vụ tai nạn giao thông kia rồi, tuyệt đối có vấn đề, người chết toàn thân dính cồn, duy chỉ trong bụng là không có…”
“Còn nữa, những ngày qua tôi vẫn luôn tìm kiếm xung quanh, lại phát hiện ra không thấy tên trùm tàu du lịch này đâu nữa! Không biết là cũng bị Tina diệt khẩu, hay chạy trốn đến chỗ nào rồi…”
Nghe thấy lời kể của Yusuf, tim Triệu Ngọc bất giác đập mạnh, nếu những lời ông ta nói đều là thật thì vấn đề của con tàu du lịch này vô cùng lớn!
Có lẽ kho báu của Tịch Vĩ thật sự đã đi qua con tàu du lịch này.
“Không tìm thấy Chu đâu cả” Yusuf nói: “Kansavi đã chết nên chúng tôi chỉ có thể đặt sự chú ý lên Giám đốc tàu du lịch Tề Kiến Hoa thôi!”
“Người này là nhân viên lâu năm của tàu du lịch, thời điểm Tina di chuyển kho báu, ông ta cũng ở trên tàu, cho nên tôi đã bảo Tịch Mộng Na và đàn em của tôi ra tay, nghĩ biện pháp moi được chút gì đó từ miệng ông ta!”
Ngay lúc Yusuf và Triệu Ngọc trò chuyện, bộ đàm của Miêu Anh vang lên, có nhân viên trên tàu báo cáo với Miêu Anh, bọn họ đã tìm được Tề Kiến Hoa ở trong thuyền cứu nạn số 15.
Có khả năng Tề Kiến Hoa đã bị tiêm thuốc an thần, đang ở trong trạng thái hôn mê…
Cùng lúc đó, dưới mệnh lệnh của Tất Quốc Thắng, tàu du lịch đã cập bờ, các du khách không hề biết gì, đang đợi hành trình du ngoạn Nagasaki sắp tới.
Bởi vì lo lắng vết thương của Tịch Mộng Na nên sau khi trao đổi ánh mắt với Triệu Ngọc, Miêu Anh nhờ nhân viên y tế trên tàu du lịch khiêng cô ta đi.
Tịch Mộng Na bị thương nghiêm trọng, nhất định phải đến bệnh viện lớn làm phẫu thuật.
Có điều, bởi vì thân phận đặc biệt của Tịch Mộng Na nên Miêu Anh đành phải xin giúp đỡ từ phòng Đặc Cần, để nhân viên đặc công trú đóng ở Nagasaki tiến hành chăm sóc Tịch Mộng Na.
“Vậy thì…” Nhìn Miêu Anh chỉ huy công việc đâu vào đấy, Triệu Ngọc lúc này mới hạ quyết tâm tiếp tục thu hoạch tình báo từ Yusuf: “Cuối cùng thế nào, Tề Kiến Hoa đã nói gì?”
“Ừm…” Yusuf do dự.
“Ông nghĩ kỹ rồi nói, chúng tôi đã tìm được Tề Kiến Hoa rồi, ông nói dối cũng không có tác dụng gì đâu!” Triệu Ngọc đưa ra lời cảnh cáo…