Chương 2219 Gián điệp thương nghiệp
“Thật, thật, thật sự không liên quan gì đến tôi cả!” Trong một căn phòng trên tàu du lịch, Tề Kiến Hoa vô tội nói: “Tôi cũng nghi ngờ trên tàu du lịch có hoạt động buôn lậu, nhưng mà tôi có biện pháp gì chứ?”“Kansavi với Chu có quan hệ mật thiết, nếu như tôi dám chất vấn thì chức Giám đốc tàu du lịch của tôi liệu có giữ được nữa không?”
“Nếu không phải thấy ông đã bị đánh thành đầu heo thì tôi con mẹ nó thật sự muốn đánh ông một cái… A… A… Hắt xì…” Triệu Ngọc nhảy mũi, tất cả nước bọt đều bay vào mặt Tề Kiến Hoa: “Ông là Giám đốc tàu du lịch, là cấp cao hơn thuyền trưởng một bậc, buôn lậu là chuyện lớn như vậy, ông dám nói ông không biết rõ tình hình sao?”
“Thật, thật mà…” Tề Kiến Hoa tủi thân nói: “Tại sao các anh lại không tin chứ? Các anh có thể điều tra ghi chép hàng hóa ra vào của tàu du lịch, trước kia đều là thuyền trưởng ký tên đấy!
“Chỉ là sau khi Kansavi xảy ra chuyện, việc này mới đến lượt tôi phụ trách thôi!”
Thực ra, đối với những chi tiết này, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã sớm điều tra rõ ràng, hiện tại chẳng qua là muốn tạo áp lực cho Tề Kiến Hoa mà thôi.
“Vậy ông hãy nói thật cho tôi biết” Triệu Ngọc hỏi: “Hai tháng trước, chuyện hai xe hàng hóa lên thuyền là như thế nào?”
“À… À…” Tề Kiến Hoa mặt mũi bầm tím nhớ lại nói: “Hai tháng trước, khi tàu du lịch đi qua đảo Jeju, đúng là có hai xe hàng hóa lên, Kansavi không nói với tôi nhưng loại chuyện này không gạt được tôi!”
“Tôi biết đó là hàng hóa buôn lậu được vận chuyển qua con đường đặc biệt, bởi vì sức mua của các du khách có hạn, cho dù mua được đồ thì cơ bản cũng đều mang theo bên người”
“Chỉ có một vài khách hàng VIP mới có thể trả cước phí, mà trên danh sách, hành trình đi đảo Jeju lần đó không có khách hàng lớn nào”
“Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc truy hỏi.
“Sau đó…” Tề Kiến Hoa trả lời: “Hai kiện hàng hóa kia được chở đi Nagasaki, ngay cả xe cũng không trở lại! Không tin thì các anh có thể điều tra sổ ghi chép xuất hàng, còn có video theo dõi nữa…”
“Nếu tôi nói dối, trời đánh tôi…”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, rồi trao đổi ánh mắt với Miêu Anh, xem ra số hàng hóa hư hư thực thực là kho báu của Tịch Vị đã được hạ thuyền ở Nagasaki.
“Nói thật, trước đó cho dù bọn họ buôn lậu thì cũng không chơi như vậy đâu! Lần này đúng là quá mức” Tề Kiến Hoa nói: “Chúng tôi là tàu du lịch, cho dù đảo Jeju hay Nagasaki thì chắc chỉ có nhập hàng, không có xuất hàng!”
“Cho nên, tôi nghĩ cũng khó đoán!”
“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Ông có biết số hàng hóa kia chứa gì không?”
“Tôi không biết!” Tề Kiến Hoa khoát tay nói: “Tôi làm sao mà biết được? Tôi chỉ biết là nếu Kansavi và Chu dám mạo hiểm như vậy thì số hàng kia tất nhiên là có giá trị không nhỏ đâu nhỉ? Chắc chắn là bọn họ đã nhận được không ít lợi ích rồi!”
“Chu bây giờ đang ở đâu?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tôi không biết” Tề Kiến Hoa lắc đầu: “Trong điện thoại di động của tôi có số của ông ta, các anh có thể gọi điện thử xem? Chu là một ông trùm tàu du lịch đặc biệt, không đi sòng bạc thì đi tìm đàn bà…”
“Vậy thì…” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Về cái chết của Kansavi, ông cũng phải biết chút gì đó chứ?”
“Trước đây tôi không biết, chỉ cho là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng bây giờ nhìn lại… Chậc chậc…” Tề Kiến Hoa bất đắc dĩ nói: “Cái chết của ông ta có lẽ không phải do ngoài ý muốn đâu nhỉ? Có phải là các anh nghi ngờ có liên quan tới số hàng hóa buôn lậu kia không? Có người… muốn diệt khẩu?”
Suy đoán của Tề Kiến Hoa cũng chính là suy đoán của Triệu Ngọc, tình hình dường như càng ngày càng sáng tỏ, Kansavi trợ giúp Tina di chuyển kho báu của Tịch Vĩ, nhưng sau khi chuyển xong lại bị Tina giết người diệt khẩu.
Điểm này vô cùng phù hợp với phong cách làm việc của Tina.
Mà sau khi giết chết Kansavi, Tina bất hạnh bị người của Lundy bắt được, nhưng đến chết cô ta cũng không nói ra vị trí kho báu của Tịch Vĩ.
Bởi vậy xem ra, kho báu đúng là đã xuống ở Nagasaki, sau đó chẳng biết đi đâu…
Cho nên, việc cấp bách là phải truy tìm tung tích của hai chiếc xe hàng kia, xem rốt cuộc bọn họ đã chuyển hàng hóa tới chỗ nào…
Có điều, mặc dù chuyện kho báu đã dần dần sáng tỏ, nhưng còn một nghi vấn vẫn chưa được lộ ra.
Thế là Triệu Ngọc lại hỏi Tề Kiến Hoa một lần nữa: “Trong vụ buôn lậu này, Chu Vận Địch đã đóng vai trò gì?”
“Hả? Chu Vận Địch?” Tề Kiến Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Cái này tôi càng không biết, Chu Vận Địch vừa mới mua con tàu du lịch này, việc buôn lậu… chắc hẳn không liên quan gì tới cô ta mới đúng?”
“Tôi nghe nói ông có quan hệ rất thân với Chu Vận Địch mà!” Triệu Ngọc hỏi: “Tôi rất tò mò, nếu cô ta trùng hợp vừa mua con tàu du lịch này, vậy vì sao lại thân thiết với ông như vậy chứ?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Tề Kiến Hoa chợt biến hóa, ông ta nuốt ngụm nước bọt, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi biết khẳng định là việc này không thể gạt được thần thám là anh, vậy tôi đành nói thật với anh vậy!”
“Chu Vận Địch đã để mắt tới Chu từ lâu, cô ta muốn thu mua công ty của Chu, hoặc là mua tàu du lịch của ông ta, cho nên… cho nên…” Tề Kiến Hoa thấp giọng nói: “Tôi đã bị cô ta thu mua từ rất lâu rồi, thay cô ta thu thập tình báo về công ty tàu du lịch và Chu…”
“Quả nhiên là một gián điệp thương nghiệp!” Triệu Ngọc hỏi: “Xem ra, ông giúp Chu Vận Địch làm không ít việc nhỉ?”
“Ừm… Lấy tiền của người thì phải giải họa cho người chứ” Tề Kiến Hoa thản nhiên nói: “Thông qua tình báo mà tôi thu thập được, Chu Vận Địch rất nhanh đã bắt được nhược điểm, thuận lợi chiếm được cổ phiếu của công ty tàu du lịch, còn ép Chu bán Uranus cho Chu Vận Địch với giá cực thấp!”
Sau khi nghe được câu trả lời này, Triệu Ngọc lại nhướng mày, nghĩ đến một tình huống không ổn.
Bởi vì nếu như lời Tề Kiến Hoa nói là thật, vậy thì Chu Vận Địch không có quan hệ với kho báu của Tịch Vĩ, như thế đối với việc cô ta rơi xuống biển thì vẫn là một vụ án chưa giải quyết được!
“Vậy…” Dường như Miêu Anh cũng nghĩ đến điểm này, cô hỏi Tề Kiến Hoa: “Liệu có khả năng… hung thủ khiến Chu Vận Địch rơi xuống biển chính là Chu không? Hoặc là Chu đã phái một sát thủ đi?”
“Đúng, đúng…” Ai ngờ, Tề Kiến Hoa lại dùng sức gật đầu: “Trước đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà… bởi vì thân phận đặc biệt của tôi nên tôi… tôi không dám nói!”
“Thời điểm thu mua tàu du lịch, tôi đã từng nhìn thấy Chu, ông ta đã hận Chu Vận Địch tới thấu xương!” Tề Kiến Hoa nói: “Cho nên cũng có khả năng Chu Vận Địch gặp nạn là do ông ta phái người làm!”
“Chu hiểu rõ tàu du lịch này” Miêu Anh nói: “Có khi nào có nơi mà ngay cả trên bản vẽ cũng không có, ông ta đã lợi dụng nơi đó để sắp xếp người đẩy Chu Vận Địch xuống biển hay không?”
“Cho nên…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Hai chuyện này cũng có thể có liên quan tới người này, chúng ta cần phải tìm tên này trước mới được!”
“Đang tìm rồi” Miêu Anh nói: “Người này vô cùng quan trọng, có khả năng cái chết của Kansavi cũng có liên quan tới ông ta!”
Ting ting… Ting ting…
Kết quả, Miêu Anh vừa dứt lời thì một cái điện thoại nào đó trên người Triệu Ngọc lập tức vang lên, hắn lấy điện thoại di động này từ đàn em của Yusuf, cho nên, một khi điện thoại vang lên, Triệu Ngọc liền biết là ai gọi tới cho hắn.
“Alo” Sau khi nhấn nghe, trong điện thoại quả nhiên truyền tới giọng nói của tù trưởng Yusuf: “Triệu Ngọc, hiện tại tôi có được một tin tình báo liên quan tới tên Chu kia! Bây giờ cậu hãy thả người của tôi ra, tôi sẽ nói tin tức cho cậu!”