← Quay lại trang sách

Chương 2220 Còn có ẩn tình gì?

“Không có vấn đề” Triệu Ngọc thẳng thắn nói: “Ông nói tin tức với tôi, tôi lập tức thả hắn ta!”“Đừng đùa nữa” Yusuf nghiêm túc nói: “Tôi không thích cãi cọ!”

“Tôi không cãi cọ với ông, hẳn là ông phải biết Triệu Ngọc tôi từ trước đến nay coi trọng nhất là chữ tín” Triệu Ngọc nói: “Từ trước đến nay, tôi nói được thì làm được, nói đi, đừng gây sự nữa!”

“Cậu…” Yusuf suy nghĩ một chút, nói: “Cậu nhớ đấy, cậu đã đồng ý với tôi rồi!”

“Yên tâm đi” Triệu Ngọc nói: “Rốt cuộc ông đã điều tra được cái gì rồi?”

“Tôi… Tôi đã bắt được Chu rồi!” Lời nói của Yusuf gây chấn động: “Giống như tôi nghĩ, ông ta đang tiêu tiền như nước ở Genting*! Tên này uống say như chết, sống mơ mơ màng màng, bị người của tôi hung hăng dạy dỗ một trận, thế là cái gì cũng nói!”

* Cao nguyên Genting có độ cao hơn 2000 mét so với mực nước biển nên Genting có khí hậu mát mẻ quanh năm, là một đỉnh núi nằm trong dãy núi Titiwangsa ở giáp giới giữa các bang Pahang và Selangor của Malaysia, được mệnh danh là Las Vegas của Malaysia.

“Mẹ nó…” Triệu Ngọc chấn kinh: “Ông đúng thật là! Thủ đoạn ghê thật!”

“Quá khen, quá khen rồi!” Yusuf nói: “Hiện tại đã biết tin tức của tôi quan trọng như thế nào rồi chứ?”

“Mau nói đi” Triệu Ngọc thúc giục: “Ông ta đã nói cái gì?”

“Ông ta nói rằng ông ta không hề biết gì về chuyện buôn lậu mà Uranus tham dự, mọi chuyện đều là người Ý Kansavi kia làm!” Yusuf nói: “Cho nên, chuyện kho báu không hề liên quan tới tên này!”

“Ông… chắc chắn không?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Ông ta không nói dối đấy chứ?”

“Yên tâm đi” Yusuf nói: “Chúng tôi đã rút hai chiếc răng cửa của ông ta, ông ta không thể nào nói dối được! Hơn nữa, nếu ông ta thật sự tham gia thì tôi nghĩ chị của Tịch Mộng Na sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”

“Thế nào, hiện tại… có thể thả người chưa?”

“Không thành vấn đề” Triệu Ngọc ngẩn ra, đồng ý, sau đó lại đổi đề tài: “Tôi muốn hỏi Chu đến Genting từ lúc nào?”

“Cũng tầm hơn một tháng” Yusuf trả lời: “Ông ta bao hẳn hai nữ minh tinh Malaysia ở đây, mỗi ngày trôi qua cứ phải gọi là sung sướng như tiên!”

“Thực ra, tiền ông ta tiêu hiện tại đều là nhờ bán tàu du lịch, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ rỗng túi cho mà xem!”

“Ồ…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, trong đầu đã loại bỏ khả năng Chu là thủ phạm gây ra vụ Chu Vận Địch rơi xuống biển.

Một người cả ngày say như chết thế này, căn bản không có bản lĩnh đi giết Chu Vận Địch, hơn nữa, cho dù giết Chu Vận Địch thì ông ta cũng không có lợi gì!

“Ầy, cậu cứ để người của tôi tự mình xuống thuyền là được” Yusuf cảm thấy vô cùng vui vẻ, nói: “Tôi tin cậu là một người giữ chữ tín!”

“Được!” Triệu Ngọc thẳng thắn gật đầu, nói với Miêu Anh: “Mọi người mau thả hắn ta đi!”

“Triệu Ngọc, không được!” Miêu Anh nghiêm mặt nói: “Chúng ta còn chưa tiến hành thẩm vấn hắn ta đâu! Hơn nữa, hắn ta liên quan tới việc tập kích và nhốt Giám đốc tàu du lịch, sao có thể nói thả là thả được?”

“À… Là thế này!” Triệu Ngọc giả vờ hiểu ra, nói với Yusuf: “Tù trưởng đại nhân à, tôi đã thực hiện lời hứa của tôi là đồng ý thả người! Nhưng mà chỉ mình tôi nói thôi thì không tính!”

“Cậu…” Yusuf tức giận đến mức run rẩy: “Cậu giở mánh khóe với tôi? Cậu dám?”

“Ông đừng vội” Triệu Ngọc không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi đấy, chúng tôi còn chưa thẩm vấn xong đâu! Lỡ như ông nói dối tôi thì tôi biết xử lý như thế nào đây?”

“Như vậy đi, tôi làm chủ, chuyện tập kích Tề Kiến Hoa, tôi sẽ bỏ qua, chờ đến khi thẩm vấn xong thì chúng tôi nhất định sẽ thả người, thế có được không?”

“Cậu… Cậu…” Hiển nhiên là Yusuf rất tức giận.

“Ông có năng lực như thế, mau đi sưu tập thêm tình báo đi!” Triệu Ngọc nói: “Không phải chúng ta còn muốn hợp tác à?”

“Cậu…” Yusuf quát: “Cậu nhớ kỹ lời cậu nói đấy! Trước khi tàu du lịch rời khỏi Nagasaki, tôi nhất định phải nhìn thấy người của tôi dưới tàu, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc trực tiếp cúp điện thoại.

Vừa mới cúp điện thoại, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Miêu Anh: “Em yêu à, em nhanh chóng đi thẩm vấn tên kia đi!”

“Tù trưởng năm lần bảy lượt muốn anh thả người, chỉ có hai nguyên nhân, một chính là người kia là thân thích của tù trưởng, tù trưởng vô cùng quan tâm sự sống chết của hắn ta!”

“Mà một nguyên nhân khác chính là tên này còn biết thứ gì đó, tù trưởng không muốn để cho chúng ta biết được!”

“Anh đúng là khôn khéo!” Miêu Anh giơ ngón tay cái với Triệu Ngọc: “Đầu óc cũng nhanh nhẹn thật! Yên tâm đi, cứ giao hắn ta cho em xử lý, hắn ta đang bị nhốt ở căn phòng ngay bên cạnh rồi!”

Sau khi Miêu Anh rời đi, Triệu Ngọc đứng ở cửa khoang thuyền, hỏi một thuyền viên cao cấp: “Thuyền trưởng của các ông thế nào rồi?”

“Báo cáo sếp!” Thuyền viên nhanh chóng trả lời: “Thuyền trưởng của chúng tôi ở trong bệnh viện đã lấy được viên đạn ra, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, đang chuẩn bị trở về tàu du lịch!”

“Có điều, ông ấy tạm thời chỉ có thể nằm sấp, ngay cả xe lăn cũng không ngồi được!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc hậm hực nói: “Nếu thuyền trưởng không đi được, vậy thì để Giám đốc dẫn tôi đi một chuyến!”

Nói xong, Triệu Ngọc lệnh cho thuyền viên mở căn phòng đang giam giữ Tề Kiến Hoa ra, sau đó bảo Tề Kiến Hoa đưa mình đi tới khoang chứa hàng của tàu du lịch xem xét một vòng.

Ở kho chứa hàng, Tề Kiến Hoa giới thiệu hết cho Triệu Ngọc biết tất cả những gì liên quan tới quá trình xuất nhập tồn kho của khoang chứa hàng, cùng với vị trí đặt hai chiếc xe chở hàng trước đây trên tàu du lịch.

Trong quá trình xem xét hiện trường, Tề Kiến Hoa tò mò cũng muốn biết hai kiện hàng hóa thần bí kia rốt cuộc là cái gì?

Nhưng mà Triệu Ngọc làm sao có thể nói cho ông ta biết được? Hơn nữa, Triệu Ngọc chỉ biết đó có thể là kho báu của Tịch Vĩ, nhưng cũng không biết cụ thể bên trong có đồ vật gì!

Đợi đến khi tra xét tất cả xong, trong lòng Triệu Ngọc dần dần có phương hướng.

Căn cứ vào tình báo hiện có, bọn họ chỉ còn lại bốn việc phải làm:

Thứ nhất, điều tra hướng đi của hai chiếc xe chở hàng kia, Triệu Ngọc đoán chừng, hai chiếc xe đó hẳn là đi không xa lắm, có lẽ đang được giấu ở một nơi nào đó tại Nagasaki.

Thứ hai, điều tra tình huống của thuyền trưởng tiền nhiệm Kansavi, cho dù Kansavi đã chết rồi, nhưng người này vẫn là một đầu mối quan trọng, có lẽ còn có thể thông qua ông ta để tìm được hướng đi của kho báu!

Thứ ba, thẩm vấn đàn em của Yusuf, xem tên kia còn biết tình báo gì quan trọng không?

Thứ tư, tiếp tục điều tra vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển!

Căn cứ vào tình báo của Yusuf, hiện tại Triệu Ngọc đã cơ bản loại bỏ quan hệ giữa Chu Vận Địch cùng kho báu của Tịch Vĩ, cho nên việc điều tra vụ án này đã trở về điểm xuất phát.

Nếu hung thủ không phải là bởi vì kho báu của Tịch Vĩ, cũng không phải bởi vì ông chủ Chu của tàu du lịch, vậy thì… Có lẽ cô ta rơi xuống biển là bởi vì chuyện Chu Hỉ Thành!

Hiện tại, Triệu Ngọc đã phá được vụ án mất tích trên du thuyền, bắt được hung phạm Tôn Kim Kiện.

Vậy thì ở phía sau vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển, còn có ẩn tình gì không muốn để người ta biết sao?

Quan trọng nhất chính là rốt cuộc hung thủ đã dựa vào thủ đoạn như thế nào để sát hại Chu Vận Địch, đồng thời thuận lợi vu oan hãm hại Quan Tu Kiệt?

Hay là… Quan Tu Kiệt thật sự trong sạch?

Trước đó, Triệu Ngọc đã phân tích rất nhiều lần, đồng thời lợi dụng đạo cụ của mình để tiến hành kiểm tra khu khách VIP một cách triệt để, nhưng không phát hiện ra có chỗ nào có thể giấu người.

Cho nên trước mắt, lý do Chu Vận Địch bị rơi xuống biển chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là chính cô ta không cẩn thận rơi xuống từ ban công, hoặc là hung thủ tất nhiên ở ngay bên trong những vị khách ở khu khách VIP!

Người này, rốt cuộc là ai đây!?