Chương 2235 Đột nhiên tập kích
Điện áp của súng điện không thấp, nếu như Triệu Ngọc trực tiếp kích lên đầu của người này, chỉ sợ là có thể trực tiếp giật chết người này!Nhưng mà Triệu Ngọc đã sớm nhìn ra người này căn bản không phải là loại tốt lành gì, hắn ta giả vờ xoay người nâng cô gái kia dậy, nhưng tay phải lại lấy ra một cái dùi cui từ trong áo khoác trắng!
Hiển nhiên, mấy người này đều không phải là kẻ tốt đẹp gì, vừa rồi cái gì mà bệnh tâm thần, đều là đang diễn kịch ở trước mặt Triệu Ngọc! Chính là để Triệu Ngọc dời sự chú ý, khống chế Triệu Ngọc khi hắn không đề phòng.
Thế nhưng bọn họ nghìn tính vạn tính cũng không thể ngờ được Triệu Ngọc có mang theo cột thu lôi tàng hình, nên căn bản không sợ điện giật.
Nếu đã không có ý tốt, vậy thì ông đây cũng không cần phải khách sáo với các người nữa, thế là Triệu Ngọc cũng lập tức rút súng điện ra, trực tiếp dí vào đầu người đàn ông mặc áo khoác trắng kia.
“Hả?” Người đàn ông kinh ngạc hô to một tiếng, lập tức giơ cánh tay lên ngăn cản, cho dù súng điện không bị giật tới trên đầu hắn ta, nhưng vẫn kích đến cổ tay của hắn ta một cái!
“Á!!!” Người đàn ông kêu gào thê thảm, dùi cui trong tay rơi xuống đất, cả người cũng lảo đảo theo!
“Đi con bà nhà anh!” Triệu Ngọc đạp một cái vào chính giữa ngực của hắn ta, người này lập tức bay ra ngoài, ngã ngửa lên bãi đỗ xe đạp ở ven đường.
Rầm rầm…
Cùng với tiếng xe đạp đổ, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy Triệu Ngọc đã ra tay, ba người đàn ông mặc áo khoác trắng còn lại cũng không tiếp tục do dự nữa, tất cả đều lấy vũ khí từ trong chiếc áo khoác rộng thùng thình ra, trong đó, có một người cũng cầm dùi cui, mà hai người còn lại thì tương đối khoa trương, bọn họ vậy mà lại mang theo đinh ba chuyên dụng ở bệnh viện tâm thần!
Đinh ba chỉ có hai chân, một khi xác định được mục tiêu thì lập tức có thể khiến cho người ta không thể chạy thoát!
Không thể nào?
Triệu Ngọc líu lưỡi, chẳng lẽ… Mấy người này thật sự là đến từ bệnh viện tâm thần sao?
“Cái này… Tình huống gì vậy?” Thôi Lệ Châu bị dọa sợ, lúc này lấy ra giấy chứng nhận của mình, quát: “Các người nhìn cho rõ, chúng tôi là…”
Kết quả, Thôi Lệ Châu còn chưa nói rõ thân phận, một người đàn ông mặc áo khoác trắng tay cầm đinh ba đã dẫn đầu xông về phía Thôi Lệ Châu.
Đinh ba thẳng về phía ngực Thôi Lệ Châu, đối phương hiển nhiên là muốn quật ngã Thôi Lệ Châu trước tiên.
Nhưng mà làm sao Triệu Ngọc chịu để yên?
Hắn đạp một cước, trực tiếp đá đinh ba sang một bên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người khác lần lượt vọt tới từ hai phía, chớp mắt đã cùng nhau đấu với Triệu Ngọc.
Đậu xanh rau má nhà nó!
Cao thủ so chiêu, vừa chạm đã biết ngay, mới đầu Triệu Ngọc chỉ cho là đám người này đều là côn đồ nghiệp dư, sau khi chạm trán mới phát hiện ra động tác của bọn họ sắc bén linh hoạt, vậy mà tất cả đều là cao thủ trong cao thủ!
Cái này…
Thế là trong lòng Triệu Ngọc không khỏi nổi lên một chút lo lắng, xem ra đám người này thật sự là lai giả bất thiện*!
* Lai giả bất thiện: Kẻ đến mang theo chuyện xấu.
Đây là muốn làm gì vậy?
Dưới ban ngày ban mặt, muốn bắt mình với Thôi Lệ Châu đi sao?
Bọn họ… là người nào vậy?
“Ấy! Ấy!” Thôi Lệ Châu không biết đánh nhau, có lòng muốn chạy trốn, nhưng đã bị kẻ địch ngăn lại.
Kẻ địch dường như nhìn ra Thôi Lệ Châu chính là nhược điểm của Triệu Ngọc, muốn khống chế Thôi Lệ Châu trước, sau đó lại áp chế Triệu Ngọc.
Đương nhiên là Triệu Ngọc không thể để cho bọn họ thực hiện được, hắn lập tức phi người lên trước liều mạng bảo vệ Thôi Lệ Châu.
Thế nhưng tốc độ của mấy người này cực nhanh, động tác dứt khoát, Triệu Ngọc căn bản không phải là đối thủ của bọn họ!
Theo lý thuyết, giờ phút này, lấy bản lĩnh của Triệu Ngọc, nếu như tay không tấc sắt đối phó với một tên lính đặc chủng hoặc là đặc công thì cơ bản không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng mà năng lực của ba người này hiển nhiên đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Triệu Ngọc, dường như lấy bừa một người ra, đều có thể tương xứng với Tiêu Hàng.
Chuyện buồn bực chính là người đàn ông mặc áo khoác trắng bị Triệu Ngọc đạp bay cũng đứng lên từ chỗ xe đạp, hắn ta quơ lấy một chiếc xe đạp, đập thẳng vào người Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc vội vàng lách mình tránh né, nhưng đinh ba từ hai bên đánh tới, vừa lúc đè lên ngực hắn.
Hỏng bét rồi!
Triệu Ngọc thầm kêu không ổn, muốn đào thoát, nhưng hai người cầm đinh ba động tác linh hoạt, không để cho Triệu Ngọc chạy thoát.
Cùng lúc đó, một kẻ địch cầm dùi cui xông về phía trước, gã cầm chặt chiếc dùi cui, trực tiếp đâm về phía bụng Triệu Ngọc!
Lần này nếu bị dùi cui đâm đến, Triệu Ngọc nhất định sẽ đau đến mức chết đi sống lại, có thể đánh mất chống cự ngay tại chỗ!
Đậu xanh rau má nhà nó, con bà nhà ông!
Triệu Ngọc mắng trong lòng, nếu như đồ chó các người dám đánh lén Triệu Ngọc này, vậy thì ông nội Triệu đây còn khách sáo với các người làm gì nữa?
Nghĩ đến đây, suy nghĩ trong lòng Triệu Ngọc thay đổi cực nhanh, trực tiếp sử dụng một viên thuốc bổ sung năng lượng và búa tay tàng hình!
“Ối!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt nhìn thấy dùi cui chuẩn bị đâm vào người Triệu Ngọc, hai tay Triệu Ngọc ghìm lại, rắc một tiếng, bẻ gãy chiếc đinh ba!!
Đây chính là đinh ba chế tạo đặc biệt, căn bản không có khả năng bị lực người bình thường bẻ gãy được, nhưng mà chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra ngay trước mắt, lập tức khiến đám người mặc áo khoác trắng kinh ngạc hô to.
Vào lúc này, nhìn thấy dùi cui đã sắp đâm vào chân, Triệu Ngọc không trốn cũng không né, trực tiếp đấm người cầm dùi cui!
Uy lực của búa tay vốn không phải dùng để chơi, chỉ một cú đã khiến người đàn ông mặc áo khoác trắng cầm dùi cui bị hất văng ra sau, cả người dùng một độ cong không thể tưởng tượng nổi bay tới dải cây xanh bên đường, sau đó không còn phát ra tiếng động nào nữa.
“Con bà nhà nó!”
Dựa vào năng lượng đã được tăng cường gấp đôi, Triệu Ngọc đoạt lấy một một thanh đinh ba, đập mạnh vào gã đàn ông mặc áo khoác trắng!
Mặc dù người đàn ông mặc áo khoác trắng chấn kinh, nhưng động tác lại cực nhanh nhẹn, nhanh chóng lộn một vòng trên mặt đất, tránh được thanh đinh ba đập tới!
Nhưng mà khí thế của đinh ba vẫn không giảm, coong một tiếng, đánh trúng van chốt của bình cứu hỏa ven đường!
Kết quả, cảnh tượng làm cho người khác khó tin đã xảy ra, sau khi đinh ba đánh trúng van chốt của bình cứu hỏa, lực lượng dữ dội đến mức đánh rớt luôn van chốt của bình!
Một cột nước từ bên trong ầm ầm phun ra!
Rào!
Những người khiếp sợ bởi cảnh tượng này không chỉ có mấy người đàn ông áo khoác trắng kia, mà ngay cả quần chúng vây xem bên đường cũng đều thấy choáng váng.
Bởi vì cột nước đột nhiên phun lên nên rất nhiều người không thể tránh kịp, tất cả đều bị cột nước từ trên trời giáng xuống tưới ướt đẫm, đám đông lập tức hỗn loạn.
⚝ ✽ ⚝
Ba người đàn ông mặc áo khoác trắng còn lại hãi hùng biến sắc, động tác rõ ràng bị chậm lại một nhịp, Triệu Ngọc lại không lưu tình một chút nào, cầm đinh ba trong tay trực tiếp đâm vào đùi một người trong đám đó!
Bởi vì đinh ba bẻ gãy van chốt của bình cứu hỏa, nên chỗ đứt đã trở nên vô cùng sắc bén, một nhát này đâm xuống lập tức trúng vào đùi của người kia, đau đến mức hắn ta kêu la thất thanh!
“Hả?”
Hai tên mặc áo khoác trắng còn lại kinh ngạc hô to, vì để cứu đồng bọn, hai người một trái một phải phóng về phía Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc dùng búa tay, lập tức đánh bại hai người đối diện!
Bởi vì búa tay quá mức tàn bạo, một người trong đó còn bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
“Con bà nhà nó!” Triệu Ngọc thấy cả bốn tên này đều đã mất đi năng lực chống cự, lúc này mới xoay người túm lấy cổ áo của một kẻ địch, hung hăng hỏi: “Nói! Bọn mày rốt cuộc là ai?”
“Sếp… Sếp à…” Nhưng mà người kia còn chưa trả lời, Thôi Lệ Châu lại cầm một tờ giấy chứng nhận nói với Triệu Ngọc: “Anh mau nhìn này, bọn họ… Bọn họ là đồng nghiệp của anh đấy!”
Giấy chứng nhận này hiển nhiên là do Thôi Lệ Châu trộm được từ trên người kẻ địch khi tiếp xúc với bọn chúng.
“Cái gì?”
Triệu Ngọc nhận lấy giấy chứng nhận xem xét, thấy giấy chứng nhận dường như giống nhau như đúc với giấy chứng nhận của mình.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô công vụ lái tới và dừng lại trước mặt Triệu Ngọc, cửa xe mở ra, một người phụ nữ có dáng người thon dài, mặc tây trang nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, dừng tay lại!!!”
“Hả?”
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát người phụ nữ này, mặc dù từ trước đến nay chưa từng gặp mặt, nhưng lại có cảm giác đã từng quen biết.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ… Là bà ta!?