← Quay lại trang sách

Chương 2234 Ai là bệnh nhân tâm thần

“Ông nội” Sau khi Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu rời đi, thanh niên kia thần bí hỏi ông lão: “Xem ra truyền thuyết đều là thật, 1918 quả nhiên đều chẳng lành nhỉ?”“Nghe nói, người đeo 1918 đều bị nguyền rủa, cuối cùng không chiếm được kết quả tốt đúng không? Vì sao vừa rồi ông không nói với hai người bọn họ?”

“Đừng có nói linh tinh, cái đứa oan gia này!” Ông lão trách cứ: “Cháu nhớ nhà chúng ta làm nghề gì không? Dù cháu rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đừng xem mấy tạp chí lá cải đó, một người bán đồng hồ mà tại sao lại có thể truyền bá mấy thứ mê tín như thế?”

“Hơn nữa, đồng hồ cũng là máy móc, là người tạo ra, nếu như quả thật có nguyền rủa hay thần quái gì đó thì cũng là do kim cương, bảo thạch kia mới đúng, đồng hồ thì liên quan gì?”

“Không phải đâu” Thanh niên ngượng ngập nói: “Ông hiểu lầm ý của cháu rồi, cháu muốn nói là chúng ta nên nói những tin đồn liên quan tới 1918 này cho những cảnh sát kia biết!”

“Lỡ như, có thể giúp đỡ được cho việc phá án của bọn họ thì sao?”

“Ông xem, khóa cánh tay và đồng hồ ở trong két sắt…” Thanh niên bỗng nhiên nổi da gà, cẩn thận nói: “Có phải là đang trấn tà hay không?”

“Đừng nói mò, nếu là trấn tà thì cũng phải vẽ bùa hay giấy vàng gì đó chứ?” Ông lão vuốt vuốt râu trắng nói: “Được rồi, nếu như thật sự muốn giúp người ta phá án thì chờ một lúc nữa cha cháu trở về, hỏi nó xem sao?”

“Bảo nó hỏi đồng nghiệp, xem xem ba mươi năm trước, có nghe nói ai từng mua 1918 hay không?”

“Vâng ạ!” Sau khi thanh niên gật đầu thì vẫn chưa thỏa mãn hoàn toàn: “Cháu thật sự muốn biết nửa cánh tay đeo 1918 kia rốt cuộc là của ai!”

⚝ ✽ ⚝

Mặc dù đã tới trời đông giá rét, nhưng thời tiết ở Ma Đô lại rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, không khí ôn hòa, vô cùng dễ chịu.

Thực ra, lấy thân phận giờ phút này của Triệu Ngọc thì không nên tham gia kiểu điều tra thăm viếng như thế này. Những chuyện đó bình thường đều là cảnh sát phá án phụ trách, Triệu Ngọc chỉ cần phân tích báo cáo điều tra của bọn họ là đủ.

Nhưng mà hiện tại, Triệu Ngọc đang nhàn rỗi, nên cũng muốn giải sầu một chút, cho nên mới tự mình dẫn theo Thôi Lệ Châu đi tới cửa hàng đồng hồ để tiến hành điều tra.

Sau khi đi tới cửa hàng, Triệu Ngọc vẫn luôn suy nghĩ về lời kể của hai ông cháu đó về chiếc đồng hồ, hắn luôn cảm thấy bên trong những lời nói đó dường như còn ẩn giấu tin tức quan trọng.

Miếu Thành Hoàng là con phố buôn bán nổi tiếng dành riêng cho người đi bộ, sau khi đi ra khỏi cửa hàng đồng hồ, bọn họ cần đi một đoạn đường không ngắn mới có thể đến được bãi đỗ xe.

Thôi Lệ Châu không chịu nổi sự yên lặng, trên đường đi, cô ta từ đầu đến cuối đều không ngừng miệng: “Sếp à, nếu muốn có tiến triển thì còn phải bỏ thêm công sức vào cánh tay kia đấy! Chỉ khi biết được chủ nhân cánh tay là ai thì mới có thể biết được rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà?”

“Còn nữa, Trương Bồi Bồi nói cánh tay đó là của nữ, nhưng chiếc đồng hồ này thì trông đâu giống một chiếc đồng hồ chuyên dụng cho nữ? Có khi nào… bản thân chiếc đồng hồ không phải của chủ nhân cánh tay?”

“Là người khác sau khi chặt tay cô ta thì đeo lên cho cô ta?”

“Còn nữa còn nữa” Thôi Lệ Châu lại nói: “Không phải Trương Bồi Bồi đã nói rằng mặc dù không phát hiện được ADN của những người khác ở cánh tay hay trong két sắt, nhưng lại tìm được ADN trên dây đồng hồ khác với cánh tay sao?”

“Nói cách khác, còn có ai khác từng đeo đồng hồ này trên tay rồi? Nếu như có thể điều tra được ADN của người này thì đây có phải cũng là một tiến triển hay không? Hay người này chính là hung thủ!?”

“Dừng lại, dừng lại…”

Ai ngờ, trong lúc Thôi Lệ Châu nói không ngừng thì ngay phía trước, có hai người bỗng nhiên gào lên mấy tiếng.

Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, vóc người cao gầy, ăn mặc đơn giản đang hoảng sợ chạy tới từ phía đối diện.

Ở phía sau cô gái còn có hai người đàn ông mặc ác khoác trắng, vừa đuổi theo cô gái vừa hô to: “Dừng lại!”

Kết quả, khi cô gái vừa lúc chạy tới gần Triệu Ngọc thì chợt nhìn thấy sau lưng Triệu Ngọc lại xuất hiện hai người đàn ông có cách ăn mặc tương tự.

Hai người đàn ông này chặn đường đi, nhanh hóng bao vây cô gái ở bên trong.

Đương nhiên, cũng vây Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu ở trong đó.

“Cứu… Cứu tôi với…” Cô gái kia tràn đầy hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, không ngờ lại kéo lấy cánh tay của Triệu Ngọc mà van xin: “Cứu tôi với! Bọn họ… Bọn họ đều là người xấu!”

Không biết cô gái kia là kinh hoàng tột độ, hay là tình huống như thế nào, mà cô ta kéo một cái, dường như đã đem toàn bộ thân thể kéo vào trong ngực Triệu Ngọc, khiến Triệu Ngọc không muốn dính tới cũng không được.

Triệu Ngọc có vẻ không kịp phản ứng, vô thức vươn bàn tay heo ra định sờ mó.

“…” Nhìn thấy Triệu Ngọc “được nhờ” như thế, trên trán Thôi Lệ Châu lập tức tràn đầy vạch đen, hai mắt híp lại.

“Này” Lúc này, bốn người đàn ông vây quanh nhóm người Triệu Ngọc, tên cầm đầu phách lối nói với Triệu Ngọc: “Nơi này không có chuyện của anh đâu, mau biến đi!”

“Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc nhếch miệng, cho dù vẫn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng mà căn cứ vào bản tính cuồng thám, hắn hiển nhiên cảm thấy vô cùng không vui.

Nơi này vốn là một nơi đông người, náo loạn như vậy, lập tức khiến cho rất nhiều quần chúng vây xem.

“Cứu, làm ơn cứu tôi với!” Cô gái hoảng sợ rúc vào trong lòng Triệu Ngọc, không ngừng cọ: “Bọn họ… Bọn họ muốn bắt tôi làm người hầu!”

“Đừng có nói láo!” Người đàn ông kêu gào, quát to: “Cái cô bị bệnh tâm thần kia! Rõ ràng là chạy ra từ bệnh viện tâm thần! Còn không nhanh chóng trở về cùng chúng tôi!”

“Tôi nhổ vào!” Cô gái kia chỉ vào mình và nói: “Mấy người đã từng nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nào thế này không? Đừng nghe hắn ta nói! Bọn họ chỉ muốn bắt tôi trở về làm người hầu thôi!”

“Móa nó! Còn không chịu thừa nhận hả?” Người đàn ông kia tức giận đến mức nhếch miệng, lập tức rút ra một tờ giấy chứng nhận và nói: “Chúng tôi đều mang giấy chứng nhận đây, cô trộm quần áo của viện trưởng chúng tôi đi ra ngoài, mau! Trở về cùng chúng tôi!”

“Các người mới là bệnh nhân tâm thần, các người độc quá ác rồi đấy!” Cô gái kia vừa co người vào trong ngực Triệu Ngọc, vừa lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát! Chúng ta tới đồn cảnh sát để chứng minh, rốt cuộc ai mới là bệnh nhân tâm thần!”

Nói xong, cô gái kia nhanh chóng đè lên cái nút trên điện thoại, nhưng mà khi cô ta bỗng nhiên đè xuống một cái nút trong đó, không ngờ điện thoại lại lóe lên ánh sáng xanh!

Hóa ra, điện thoại di động này là giả, nó vốn là một khẩu súng điện được ngụy trang thành điện thoại di động!

Động tác của cô gái này cực nhanh, tia điện vừa mới lóe lên, cô ả đã hung hăng đâm vào xương sườn của Triệu Ngọc!

Biến hóa xảy ra thật sự quá nhanh, Triệu Ngọc căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, người hắn trực tiếp bị giật.

“Hả!?” Thôi Lệ Châu quá sợ hãi, la thất thanh.

Nhưng mà chuyện quái dị xảy ra, sau khi bị điện giật, mặc dù Triệu Ngọc kêu lên mấy tiếng ô oa, thế nhưng lại không bị điện giật ngã xuống đất.

“Hả?”

Lần này, tới lượt cô gái kia ngạc nhiên, cô ta cầm súng lên, nhìn Triệu Ngọc mấy giây, lúc này mới nhớ ra phải giật điện Triệu Ngọc một lần nữa.

Nhưng Triệu Ngọc làm sao còn để cô ta thành công hai lần liên tiếp được, lập tức bắt lấy cổ tay cô gái kia, đảo ngược một cái, cô gái kia nhất thời bị súng điện kích trúng!

Điện áp của súng điện không thấp, toàn thân cô gái kia run rẩy mấy giây, lập tức ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

A a!!!

Lúc này, những người xem náo nhiệt thấy cô gái kia ngã xuống đất, tất cả đều kinh ngạc hô to, có người nhanh chóng quơ lấy điện thoại báo cảnh sát, lại phát hiện ra điện thoại lại không có tín hiệu…

“Ôi tốt quá, tốt quá!” Giờ phút này, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhìn cô gái ngã ở trên mặt đất: “Tôi đã nói rồi, cô gái này là bệnh nhân tâm thần mà!”

Nói xong, người đàn ông ngồi xổm xuống muốn túm cô gái kia đi, nhưng mà Triệu Ngọc lại bước nhanh về phía trước, trực tiếp kích súng điện vào… đầu của người này!!!