Chương 2271 Nhanh chóng cứu vãn (1)
“Ha ha…” Amerola chán nản ngã trên mặt đất, lắc đầu thở dài: “Có vũ khí gì thì cũng không còn liên quan tới tôi!”“Nói!” Triệu Ngọc cầm chắc súng nhắm thẳng vào đầu tên bảo vệ, quát lớn: “Vũ khí kia rốt cuộc đang ở đâu?”
Kết quả, Triệu Ngọc chỉ hơi dùng sức, không ngờ tên bảo vệ kia không để ý đến sống chết mà dùng hai tay nắm lấy súng lục, bắt đầu tranh cướp với Triệu Ngọc.
Xem ra là gã ta không muốn sống nữa!
Đáng chết!
Triệu Ngọc không ngờ tới người này sẽ không tiếc tính mạng như vậy, thế nhưng nếu thật sự nổ súng bắn chết gã ta thì coi như mình đã mất đi cơ hội tốt nhất.
Cho nên Triệu Ngọc không dám nổ súng mà chỉ lao vào đánh nhau với người này.
Nhìn thấy Triệu Ngọc không dám nổ súng, bảo vệ càng thêm được đà lấn tới, còn vung nắm đấm lên đấm cho Triệu Ngọc một phát.
Hai tay Triệu Ngọc gắt gao ôm lấy súng lục, chỉ có thể cố chống lại một quyền, sau đó cao giọng hô với Amerola: “Nhanh! Amerola, hỗ trợ!”
“Mẹ nó…” Amerola ảo não: “Ngay cả một người sắp chết mà anh cũng không chịu buông tha sao?”
Mặc dù Amerola ngồi nói lời châm chọc, thế nhưng khóa quấn kim loại trong tay vẫn bay ra ngoài, vừa vặn kéo lấy mắt cá chân của tên bảo vệ.
Tên bảo vệ không khống chế được trọng tâm, ngã ngửa về sau một cái, Triệu Ngọc lập tức hướng họng súng xuống, bắn đoàng một phát!
Đạn bắn vào chính giữa đùi tên bảo vệ, một dòng máu tươi lập tức phun ra!
“A!!!” Tên bảo vệ bị đau đến mức cúi người xuống, lập tức mất đi năng lực chống cự.
Đoàng!
Triệu Ngọc lại thuận thế bắn một phát nữa, trúng vào một bắp đùi khác của gã ta, khiến cho gã ta không còn động đậy được nữa…
“A!!!” Tên bảo vệ lớn tiếng kêu lên, đau đến mức chết đi sống lại.
Triệu Ngọc thì giẫm một phát lên vết thương của gã ta, dùng sức nghiến một cái, quát lớn một lần nữa: “Nói! Mày con mẹ nó mau nói cho tao biết ngay!”
“A!!!” Tên bảo vệ đau đến mức sắp ngạt thở, lại cắn chặt hàm răng, không chịu hé miệng.
Triệu Ngọc vừa định giẫm cho gã ta một phát nữa, nhưng tên bảo vệ lại đột nhiên rút ra một con dao găm từ chỗ mắt cá chân!
Sau đó, gã ta không đâm dao găm về phía Triệu Ngọc mà trực tiếp đâm vào ngực mình!
“A!!!” Triệu Ngọc không ngờ tới tên này lại cương quyết đến thế, mà cũng không thể ngăn cản kịp.
Lẻng xẻng!
Amerola thả khóa quấn kim loại ra, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, khi dây xích quấn lấy cổ tay người này, dao đã đâm thẳng vào ngực của gã ta!
“A!!!” Amerola hét lớn một tiếng, ra sức kéo lại, nhưng chỉ có thể kéo cánh tay của người đó trở về, còn con dao dĩ nhiên đã đâm sâu vào ngực của gã ta, có thể thấy không thể cứu được nữa.
“Đừng đừng đừng…” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nhanh chóng sử dụng thuốc cầm máu tàng hình, thế nhưng hệ thống lại nhắc nhở hắn rằng đã không có cách nào sử dụng được thuốc cầm máu.
Rất nhanh, con ngươi của người này giãn to, biểu hiện đã mất đi sinh mạng.
“Đáng chết! Đáng chết!!” Triệu ngọc tức giận quăng tay một cái, thế là hắn vẫn chưa hỏi được bất cứ tin tình báo nào có giá trị.
Thậm chí, ngay cả kẻ chủ mưu phía sau những tên tội phạm này là ai mà hắn vẫn chưa biết!
“Triệu… Triệu Ngọc…” Lúc này, Amerola chỉ cho là đại nạn của mình sắp tới, duỗi cánh tay nói với Triệu Ngọc: “Lý Phú Hào là một người trung gian, Lundy, Tịch Vĩ, thậm chí là ông chủ Yusuf của tôi đều từng hợp tác với ông ta…”
“Lần này, tù trưởng phái tôi tới là muốn tìm hiểu về thị trường mới nhất, thuận tiện hỏi thăm về chuyện của kho báu của Tịch Vĩ!”
“Tôi thật sự không ngờ tới sẽ gặp anh ở chỗ này!”
“Được rồi, nói ít đi!” Triệu Ngọc cất bước đi tới, dùng con dao găm của tên bảo vệ xé rách tay áo của mình, sau đó băng bó kiểu tượng trưng cho Amerola.
Hắn lấy phần áo được xé ra quấn vào cái eo thon của Amerola, ghì chặt vết thương.
“Anh làm như thế chỉ để đùa thôi à?” Amerola khinh bỉ: “Anh nên cởi áo của tôi ra trước mới đúng chứ?”
“Được rồi, cô thỏa hiệp một chút đi!” Triệu Ngọc đè lại bả vai của Amerola nói: “Nếu như cô chết sớm như thế thì cho tôi hôn tạm biệt một cái đi! Cô nói xem, hôn má hay là hôn môi đây?”
“Anh…” Amerola phiền muộn: “Tôi đã sắp chết rồi mà anh còn có tâm tình đùa với tôi… Này này này…”
Không nghĩ tới, Triệu Ngọc nâng cánh tay dìu Amerola đứng dậy từ dưới đất.
Amerola bị dọa đến mức kêu to: “Này này này, anh có nhân tính hay không vậy? Tôi… Tôi đã như thế này rồi! Dựa theo kịch bản, hẳn là anh nên nói cho tôi biết chuyện về kho báu của Tịch Vĩ chứ, anh… Này, nhẹ thôi, nhẹ thôi có được không hả… Ôi trời…”
“Cô nghe tôi nói đã!” Triệu Ngọc dìu lấy Amerola, nói: “Ở trong tòa cao ốc này có không dưới mấy trăm người, nếu như những lời mấy tên tội phạm kia nói đều là sự thật thì vụ việc này nghiêm trọng rồi!”
“Cho nên chúng ta hãy làm xong chuyện này trước, rồi từ từ ôn chuyện sau! Cô yên tâm, hai chúng ta mà còn sống, tôi nhất định sẽ hợp tác với cô, sẽ nói cho cô biết tất cả những chuyện mà cô muốn biết!”
“Nhưng… Thế nhưng…” Amerola nhìn miệng vết thương của mình: “Tôi đã sắp chết rồi, có ai như anh không?”
“Không sao, cô chưa chết được đâu!” Triệu Ngọc nói: “Cô nghĩ xem, chỉ còn mấy phút nữa, thứ kia đã được khởi động rồi!”
“Cho nên tôi cần cô giúp tôi làm một chuyện, sơ tán nhân viên trong tòa cao ốc, được không?”
“Không được!” Amerola dùng sức lắc đầu nói: “Tôi chỉ có cái miệng này, ai có thể tin tôi chứ? Khẳng định sẽ có người coi tôi là kẻ điên mà bắt lại!”
“Còn nữa…” Cô ta chỉ vào tên bảo vệ ở dưới đất: “Động tĩnh lớn như thế, khẳng định là kẻ địch không phải chỉ có một hai người, tôi qua đó sơ tán quần chúng, chỉ sợ sẽ lập tức bị kẻ địch bắn chết!”
“Hơn nữa, tôi đã là người sắp chết rồi, tôi có thể đi xuống được cầu thang hay không còn chưa biết đâu!”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một cái, thấy cũng có lý.
Vậy… nên làm cái gì bây giờ?
“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức kích động nắm lấy bả vai của Amerola mà nói: “Amerola à, bọn chúng vừa nói đã sử dụng một loại vũ khí sinh học, lợi dụng sự phát tán của virus, có đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhặt mặt nạ phòng độc của tên bảo vệ từ dưới đất lên, tiếp tục nói: “Chỉ cần mọi người đeo loại mặt nạ phòng độc này thì sẽ không sao cả!”
“Thế nhưng việc virus phát tán… có phải là cũng cần thời gian nhất định không?”
“Anh… Ừm…” Amerola không hiểu: “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
“Cô nói xem, ở trong tòa cao ốc này, thứ vũ khí sinh học kia đặt ở chỗ nào thì mới có thể phát huy được tác dụng một cách tối đa đây?” Triệu Ngọc hỏi.
“Ừm…” Amerola hiển nhiên không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc.
“Chỉ có hai nơi” Triệu Ngọc nói: “Một là hệ thống thông gió! Một nơi khác chính là… đại sảnh bữa tiệc!”
“Ồ…” Amerola trừng to mắt, nói: “Hệ thống thông gió có thể phát tán virus tới từng góc nhỏ của cao ốc! Mà trong đại sảnh bữa tiệc lại chứa nhiều người nhất…”
“Cho nên chúng ta chia ra hành động” Triệu Ngọc nói: “Cô đi tìm hệ thống thông gió, tôi đi tới đại sảnh bữa tiệc, thuận tiện sơ tán quần chúng…”
“…” Amerola trợn trắng mắt: “Anh đúng là không coi tôi là người ngoài nhỉ? Nếu như đám tội phạm lợi dụng hệ thống thông gió thì tôi không những không ngăn cản được bọn chúng mà ngược lại sẽ tự đi tìm cái chết vô nghĩa đó!”
“À… Cũng đúng!” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau tới đại sảnh bữa tiệc đi! Đại sảnh ở tầng hai, gần cửa, chí ít có thể thoát thân!”
Vừa quyết định được kế hoạch, Triệu Ngọc lập tức kéo Amerola đi gấp.
Nhưng mà Amerola thông minh lại ghé lên thi thể của tên bảo vệ, lấy ra một cái mặt nạ phòng độc khác từ phía sau lưng thi thể…