← Quay lại trang sách

Chương 2270 Rốt cuộc ở đâu?

Đến thời khắc nguy hiểm nhất, Triệu Ngọc không thể lo lắng thêm nhiềuCho nên khi hắn kéo tên tội phạm áo hoa qua lan can hành lang thì đã quyết định sử dụng máy bay tàng hình.

Đương nhiên, có lẽ dù nhảy tàng hình sẽ tiết kiệm hơn một chút, nhưng mà nhảy xuống bậc thang chật hẹp như thế thì khó đảm bảo được dù nhảy sẽ không xảy ra sự cố gì.

Hơn nữa, nơi này cao mười mấy tầng, nếu như sử dụng dù nhảy thì sẽ lập tức rơi xuống đất.

Vậy thì chờ đến khi Triệu Ngọc chạy lên, chỉ e Amerola đã gặp phải nguy hiểm.

Cho nên Triệu Ngọc không hề keo kiệt, khi hắn bám lấy tên tội phạm áo hoa thì đã lén sử dụng máy bay tàng hình, từ bên kia cầu thang bay lên tầng trên.

Sau đó, hắn đột nhiên tấn công tên tội phạm áo đỏ từ phía sau, sau đó vứt tên tội phạm áo đỏ xuống cầu thang, đập trúng tên tội phạm áo hoa.

Thế nhưng điều Triệu Ngọc không nghĩ tới chính là hắn chỉ mới làm xong một bước thì Amerola đã bị tên tội phạm áo đỏ đâm vào bụng dưới, suýt nữa đã không thể cứu kịp thời!

“Mau nói đi” Nghe thấy vũ khí sinh học kia chuẩn bị khởi động, Triệu Ngọc thật sự rất sốt ruột, hắn lại thả tên tội phạm áo đỏ xuống thấp hơn một chút và quát: “Thứ vũ khí kia rốt cuộc được đặt ở nơi nào trong tòa cao ốc?”

“Tôi… Tôi thật sự không biết mà!” Tên tội phạm áo đỏ nói: “Anh cũng nhìn thấy thủ lĩnh của chúng tôi rồi đấy, anh ta không tin bất cứ ai cả, chỉ có anh ta biết vật kia rốt cuộc đang ở đâu thôi!”

“Con bà nhà nó!” Triệu Ngọc mắng: “Thằng nhóc này đúng là chưa từng quan tài chưa đổ lệ! Nếu như anh đã không nói sự thật thì anh đi chết luôn đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc lại nới lỏng tay một lần nữa.

“Đừng đừng đừng… A a a…” Tên tội phạm áo đỏ bị dọa đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, nhanh chóng dùng sức bắt lấy cánh tay của Triệu Ngọc, cao giọng nói: “Tôi biết, tôi biết, anh kéo tôi lên trước đã, kéo tôi lên rồi tôi sẽ nói cho anh biết mà…”

“Không… Không được…” Amerola nhắc nhở Triệu Ngọc: “Anh mà kéo hắn ta lên thì anh sẽ không đánh lại hắn ta đâu!”

“Anh nói cho tôi biết trước, tôi sẽ kéo anh lên!” Triệu Ngọc bắt đầu cò kè mặc cả: “Dù sao thời gian cũng không còn kịp nữa, nếu anh không nói thì tôi cũng chỉ có thể ném anh xuống, sau đó bỏ chạy thôi!”

“Ấy… Anh…”

Ai ngờ, ngay lúc tên tội phạm áo đỏ sắp mở miệng, cánh cửa phòng cháy bên hành lang đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ từ bên ngoài xông tới.

“Sao thế? Chuyện gì thế?” Vừa nhìn thấy tình hình thê thảm trước mắt, bảo vệ trừng mắt hỏi một câu.

“Mau… Mau mau mau…” Tên tội phạm áo đỏ thấy cứu tinh, nhanh chóng hét lớn: “Mau tới cứu tao với!”

“Không được nhúc nhích!” Bảo vệ sau khi nhìn thấy vậy thì lập tức lấy khẩu súng lục của mình ra, nhắm ngay vào Triệu Ngọc, miệng hô: “Không được nhúc nhích!”

“…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Tôi đâu có nhúc nhích!”

“Không không không…” Bảo vệ nhanh chóng dùng súng chỉ vào Triệu Ngọc: “Mau kéo anh ta lên đi!”

Sau khi nói xong, bảo vệ lấy bộ đàm của mình ra, nhưng bộ đàm căn bản không có tín hiệu, anh ta sốt ruột đến mức toát đầy mồ hôi.

“Nhanh, mau kéo tao lên!” Tên tội phạm áo đỏ la lớn với Triệu Ngọc, một tay khác chộp lấy lan can.

Nhưng Triệu Ngọc căn bản không để ý, dùng sức nhấn xuống một cái, quát tên tội phạm áo đỏ: “Mau, mau nói cho tôi biết rốt cuộc quả bom có thể nổ cả tòa cao ốc này đang bị giấu ở chỗ nào?”

Triệu Ngọc nói như vậy rõ ràng là muốn nhắc nhở bảo vệ tôi đây đang làm việc chính nghĩa!

“Này, anh đừng như vậy” Nhưng bảo vệ lại khẩn trương quát lên: “Anh còn như vậy là tôi sẽ nổ súng đó!”

“Tôi là cảnh sát!” Trước đó Triệu Ngọc đã nghe Lý Lệ Nhã nói rằng súng của bảo vệ chỉ là mô phỏng theo đồ thật, cho nên hắn không cần quan tâm nhiều, giải thích với bảo vệ: “Tên này là phần tử khủng bố, bọn chúng đã lắp đặt vũ khí nguy hiểm trong tòa cao ốc! Các anh nhất định phải lập tức sơ tán người ở trong cao ốc…”

“Ừm…” Bảo vệ tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”

“Mau nói đi…” Triệu Ngọc quay đầu lại, vung nắm đấm lên, hỏi tên tội phạm áo đỏ: “Nếu không nói thì anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

“Chuyện này… Được, tôi nói, tôi nói…” Tên tội phạm áo đỏ rơi vào đường cùng, đành phải thỏa hiệp, năn nỉ Triệu Ngọc: “Thiết bị kia đang ở…”

Ai ngờ, ngay lúc tên tội phạm áo đỏ sắp mở miệng, tên bảo vệ kia đột nhiên thay đổi họng súng, nhanh chóng bóp cò súng bắn về phía tên tội phạm áo đỏ!

Vù một tiếng, viên đạn bắn trúng trán của tên tội phạm áo đỏ!

Đầu tên tội phạm áo đỏ lập tức tuôn ra một dòng máu tươi, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy cánh tay nhẹ bỗng, tên tội phạm áo đỏ kia lập tức ngã xuống…

“Hả!?”

Triệu ngọc quá sợ hãi, hắn không ngờ súng của tên bảo vệ là thật, còn nữa, tại sao gã ta lại đột nhiên nổ súng bắn tên tội phạm áo đỏ!?

Còn nữa…

Triệu Ngọc lúc này mới chú ý tới súng trong tay tên bảo vệ không ngờ còn gắn ống giảm thanh!

Cái này đủ chứng minh gã ta căn bản cũng không phải là bảo vệ!

“Không được nhúc nhích!” Bảo vệ đột nhiên đổi sắc mặt, trông rất xảo trá tàn ác, nhắm ngay họng súng về phía Triệu Ngọc.

“Anh…” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Anh định làm gì vậy?”

“Đừng nói nhảm!” Bảo vệ ném một cái còng tay về phía Triệu Ngọc: “Anh hãy còng tay vào trước đi, đại thần thám Triệu!”

“Hả?” Triệu Ngọc lại kinh ngạc lần nữa: “Anh… anh biết tôi à?”

“Hừ” Tên bảo vệ mỉm cười: “Đừng có dụ tôi nói ra điều gì, muốn sống thì nghe theo lời chỉ huy của tôi! Nhanh lên, đeo còng tay vào!”

“Anh… Anh nghe tôi nói” Triệu Ngọc giải thích: “Qua mấy phút nữa, cả tòa cao ốc sẽ bị virus tấn công, chúng ta đều sẽ chết… Ấy…”

Còn chưa nói dứt lời, Triệu Ngọc đã thấy bảo vệ rút từ sau lưng ra một chiếc mặt nạ phòng độc…

“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc hậm hực nói: “Hiện giờ tôi đã biết rõ rồi! Anh cùng tên nhảy lầu này là một bọn, ngay cả người của mình cũng giết, thật là tàn ác!”

“Bọn chúng phá hủy quy tắc, phải chết!” Tên bảo vệ lạnh lùng nói: “Nhanh lên đi đại thần thám Triệu, chỗ tôi còn có một cái mặt nạ phòng độc, nếu như anh không muốn bị hạ độc chết thì ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi!”

“Xem ra…” Triệu Ngọc nói: “Các người đúng là muốn đánh một trận chiến lớn nhỉ! Hại chết nhiều người vô tội như vậy, chẳng lẽ trong lòng các người sẽ thoải mái sao?”

“Bớt nói nhảm đi!” Tên bảo vệ bắt đầu duỗi thẳng cánh tay cầm súng ra, quát Triệu Ngọc: “Mau đeo còng tay vào!”

Lẻng xẻng!

Ngay khi tên bảo vệ duỗi thẳng cánh tay ra thì bỗng có tiếng kim loại vang lên, cánh tay bảo vệ lập tức bị dây xích quấn lại!

Dây xích lập tức ghìm chặt, cánh tay của tên bảo vệ không thể không vung xuống phía dưới.

Đoàng… Đoàng…

Trong lúc tình thế cấp bách, tên bảo vệ bắn hai phát súng, nhưng tất cả đều bắn xuống mặt đất.

Mà trong lúc tiếng súng vang lên, Triệu Ngọc quơ lấy còng tay, dùng sức ném ra, trực tiếp đập vào mặt bảo vệ!

Bốp!

Cú ném này không nhẹ, tên bảo vệ lập tức kêu thảm.

Chờ đến khi gã ta chậm rãi bình tĩnh lại thì phát hiện súng lục đã bị Triệu Ngọc cướp đi từ lâu.

Đáng chết…

Gã ta che lấy nửa khuôn mặt, dùng một con mắt nhìn cô gái trên mặt đất, không ngờ cô ta vẫn còn sống!

Trước đó, gã ta đã nhìn thấy Amerola, nhưng trên người Amerola đều là máu, còn tưởng rằng cô ta đã chết rồi!

Răng rắc…

Triệu Ngọc đảo tay một phát, nhắm ngay họng súng vào đầu tên bảo vệ, quát lớn: “Mau nói, vũ khí sinh học kia rốt cuộc đang ở đâu!?”