← Quay lại trang sách

Chương 2273 Nhanh chóng cứu vãn (3)

“Haizz… Anh có thể đi chậm lại một chút hay không?” Trong hành lang, Amerola oán trách Triệu Ngọc: “Anh thật sự muốn giết tôi à? Dùng tiếng Trung nói như thế nào nhỉ, lôi giả à?”“Vướng víu!” Triệu Ngọc chỉnh sửa lại, sau đó nhanh chóng đẩy Amerola vào thang máy, nói: “Nhớ kỹ, một khi phát hiện ra tình hình không ổn thì nhanh chóng mang mặt nạ phòng độc vào!”

“Biết rồi…” Amerola trợn mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, vẫn còn đang để ý chuyện cũ: “Anh nói cho tôi biết đã tìm được kho báu của Tịch Vĩ hay chưa thì khó lắm à?”

“Anh không nói, liệu có phải là… các anh đã tìm được rồi không?”

“Thấy cô nói chuyện mạnh mẽ như vậy” Triệu Ngọc hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tại sao lại không giống một người sắp chết nhỉ?”

“Lại thế nữa rồi!” Amerola oán thán: “Tôi cứu anh nhiều lần như vậy mà ngay cả một lời nói thật cũng không đổi lấy được, thật đáng thương!”

“Đừng đùa nữa” Triệu Ngọc ôm lấy bả vai của Amerola: “Tôi đã nói rồi, chờ đến khi làm xong chuyện này rồi nói sau! Đừng quên còn có mấy trăm người chờ chúng ta tới cứu đấy!”

“Chắc là còn chưa tới năm phút nữa nhỉ?” Amerola nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Anh cho rằng anh thật sự có thể cứu bọn họ không?”

“Dù chỉ còn có một phút thì cũng phải thử xem sao!” Triệu Ngọc dứt khoát nói: “Dù kết quả như thế nào đi nữa cũng nhất định phải cố gắng chứ!”

“Anh đúng là vĩ đại!” Ánh mắt của Amerola lộ ra tia kính nể, sau đó lại hiện lại một tia nghi hoặc: “Tôi nhớ là… không phải trước đó anh đã bị rơi xuống cầu thang à? Anh… anh đã lên đây như thế nào vậy?”

“Nói cho cô biết một bí mật nhé, tuyệt đối không được nói cho người khác biết!” Triệu Ngọc trả lời một cách thần bí: “Bởi vì tôi biết bay! Vừa rồi tôi đã bay trở về đó!”

Giống như trước đây, rõ ràng Triệu Ngọc đã nói thật, nhưng vẫn bị Amerola lườm một cái.

Kết quả, Amerola còn chưa lườm xong thì thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng tám, sau đó cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một tên bảo vệ vạm vỡ đi tới!

“A lô… a lô a lô…” Tên bảo vệ nắm chặt một cái bộ đàm, có thể là trong bộ đàm không có tín hiệu.

“Hả?” Sau khi gã ta nhìn thấy Amerola toàn thân đẫm máu thì theo bản năng ngây ra một lúc, hỏi: “Cô… không sao chứ?”

“Ừm” Amerola không kịp chuẩn bị gì, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Không sao đâu, không sao đâu…” Vẫn là Triệu Ngọc tương đối khôn khéo, hắn lập tức khoát tay ra hiệu: “Một lúc nữa là chúng tôi có một màn biểu diễn ấy mà!”

“À…” Tên bảo vệ nhẹ gật đầu rồi tránh ra, ấn một cái lên bảng nút thang máy, cánh cửa lập tức đóng lại.

Ngay lúc tên bảo vệ xoay người lại, Triệu Ngọc và Amerola đồng loạt nhìn thấy trên đai lưng của tên bảo vệ đang cài một cái… mặt nạ phòng độc màu đen!

Mà sau khi cửa thang máy đóng lại, tên bảo vệ kia bỗng nhiên sững sờ, hiển nhiên là muốn làm gì đó, vội vàng quay lại…

Một giây sau, ánh sáng trong thang máy chớp động, có thể nhìn thấy nắm đấm của Triệu Ngọc, khóa quấn của Amerola và thân thể khổng lồ của tên bảo vệ lắc lư, nặng nề đâm vào bảng nút thang máy, khiến cho một loạt nút sáng lên…

Rất nhanh sau đó, thang máy dừng lại ở tầng sáu, cửa thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra, Triệu Ngọc bị tên bảo vệ bóp chặt cổ, liên tục đánh nhau trong thang máy, trên cổ tay của tên bảo vệ cũng bị ghìm chặt khóa quấn…

Ngay sau đó, khi cửa thang máy mở ở tầng năm, tên bảo vệ đã ngã ngồi xuống sàn thang máy, miệng liên tục kêu rên, Triệu Ngọc thì nhìn súng lục trong tay mình, hơi ngơ ngác…

Đinh…

Khi mở tầng bốn, tên bảo vệ nằm thoi thóp ở trên mặt đất, Amerola lại lớn tiếng oán giận Triệu Ngọc: “Anh không bắn vào chân à? Ai bảo anh bắn vào bụng hắn ta?”

“Tôi…” Triệu Ngọc giải thích: “Tôi cũng muốn bắn vào chân gã ta, nhưng gã ta đâu nghe lời…”

Ting…

Khi thang máy mở ở tầng ba, Amerola lập tức đóng lại, khiến cửa thang máy không còn mở ra nữa.

“Phù phù…”

“Phù phù…”

Triệu Ngọc và Amerola thở hồng hộc, mặc dù thang máy chỉ đi lên đi xuống mấy tầng, nhưng cuộc chiến đầu vừa rồi vô cùng kịch liệt.

“Những tên này là bọn gián điệp không có đầu óc nhất mà tôi từng gặp!” Nhìn tử thi dưới đất, Amerola vừa thở hổn hển vừa phỉ nhổ nói: “Chẳng ai biết xem xét thời thế cả, nếu chết rồi thì đâu còn ý nghĩa gì nữa!”

“Bọn chúng đều bị tẩy não rồi! Rõ ràng bị súng chĩa vào mà vẫn muốn chơi bạt mạng với chúng ta!” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống điều tra thi thể, chỉ tìm được bộ đàm trong tay hắn ta, một bên mắt cá chân có giấu một con dao găm cùng với mặt nạ phòng độc được cài phía sau lưng.

“Giờ thì phiền toái rồi!” Triệu Ngọc nói: “Ngay cả bảo vệ cũng là người của bọn chúng, chỉ sợ là…”

“Anh nhìn này…” Amerola chỉ vào nút thang máy, nhắc nhở: “Trước đó tên này đã ấn vào tầng hai, hắn ta muốn đi đâu đây? Còn nữa…” Cô ta lấy điện thoại di động của mình ra, hỏi: “Vì sao lại không có tín hiệu? Là người của anh làm à?”

“Amerola!” Triệu Ngọc vươn hai tay nắm lấy bả vai của Amerola, nghiêm túc nói: “Tầng hai là chỗ hệ thống thông gió điều hòa không khí của toàn bộ tòa cao ốc, nếu như tôi đoán không sai thì chắc bọn chúng giấu vật kia ở chỗ này!”

“Hiện giờ, bọn chúng chạy đến nơi đó, tất nhiên là muốn đảm bảo thứ vũ khí kia được khởi động!”

“Vậy thì đúng rồi” Amerola nuốt ngụm nước bọt: “Điều hòa không khí được mở ra, vũ khí được khởi động và nương đưa làn gió, không tới năm phút, cả tòa cao ốc sẽ tràn ngập virus! Làm thế quá độc ác!”

“Tình hình vô cùng bất ổn” Triệu Ngọc nói: “Kẻ địch còn nhiều hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều! Cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác!”

“Còn biện pháp gì nữa chứ?” Amerola nói: “Nhân lúc vật kia chưa được khởi động, chúng ta hãy chạy trước rồi nói sau!”

“Tôi biết có một đường ngầm, không cần thông qua cửa chính mà vẫn có thể đi ra ngoài được!”

“Hả, thật sao?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức nghĩ ra một kế hoạch, nhanh chóng nói với Amerola: “Amerola, tiếp theo đây đành nhờ cô rồi!”

“Cái gì?” Amerola ảo não: “Anh đúng là không có liêm sỉ mà!”

“Cô nhớ kỹ một số điện thoại!” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ cô lập tức nghĩ biện pháp ra ngoài, chờ đến nơi có tín hiệu thì lập tức gọi vào số điện thoại này! Nói cho người ở trong điện thoại là phải nhanh chóng tấn công, tiêu diệt kẻ địch, càng nhanh càng tốt!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc còn nói ra số hiệu của mình, nói: “Đây là số hiệu của tôi, cấp trên của tôi tên là Tiên Nhân Chưởng, cô chỉ cần nói ra biệt danh này thì bọn họ nhất định sẽ tin tưởng!”

“Thuận tiện nói cho bọn họ biết vị trí của tôi ở trong tòa cao ốc này nữa…”

“Anh… Ừm…” Amerola híp mắt lại nói: “Anh thật sự coi tôi là người tốt đấy à? Tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh chứ?”

“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nói thật cho cô biết vậy! Chúng tôi đã tìm được kho báu của Tịch Vĩ, kho báu vẫn luôn được giấu ở Uranus!”

“Cái gì?” Amerola kinh hãi: “Không thể nào, chúng tôi đã tìm khắp chiếc du thuyền đó rồi!”

“Dưới nước” Triệu Ngọc nói: “Có một khoang thuyền kín dưới nước, trước đó, Tina thường xuyên dùng phương thức này để buôn lậu hàng hóa, cô ta lo lắng sau khi đưa kho báu ra ngoài sẽ bị phát hiện cho nên đã dứt khoát giấu nó ở dưới nước!”

“Hóa ra… Hóa ra là như vậy…” Amerola tặc lưỡi.

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Tất cả những tin tình báo kia đều đã bị cài virus, căn bản không thể cứu được, chúng tôi chỉ có thể thông qua quét hình toàn bộ văn kiện mới phát hiện được trong tin tình báo xuất hiện rất nhiều chữ Lý Phú Hào, cho nên mới tìm được tới nơi này!”

“Hiện giờ cô đã hiểu cả rồi chứ?”

“Việc này…” Amerola có chút ngơ ngác: “Thì ra là như vậy, anh… anh không lừa tôi đấy chứ?”

“Nếu như tôi nói là không tìm được kho báu thì mới là lừa cô!” Triệu Ngọc nói: “Thế nào, tôi đây có được coi là có thành ý chưa? Khi nào về nói với tù trưởng của cô rằng tôi có thể chia sẻ tình báo với ông ta, cùng nhau giải mã! OK?”

“À… ừ ừ ừ…” Amerola dùng sức gật đầu, nói: “Được rồi, Triệu Ngọc, vậy thì tôi sẽ giúp anh chuyện này! Nhưng mà… Tôi đi ra rồi, anh… anh phải làm sao bây giờ!!?”