Chương 2274 Nhanh chóng cứu vãn (4)
“Nào, cầm lấy cái này…” Triệu Ngọc chuyển súng qua cho Amerola, dặn đi dặn lại: “Chúng ta không biết là có bao nhiêu kẻ địch, đừng tin bất cứ kẻ nào, nhất là những người có mang mặt nạ phòng độc!”“Không…” Amerola đẩy súng về: “Anh cần nó hơn tôi, yên tâm, chỉ cần vết thương của tôi không sao thì tôi vẫn có thể tự chăm sóc bản thân!”
“Nhưng chỉ là…” Amerola lo lắng nói: “Anh không nghĩ rằng mình làm như vậy là quá ngốc rồi sao? Nhiều kẻ địch như vậy, cứ coi như anh tìm thấy vũ khí đó thì làm sao có thể ngăn bọn chúng khởi động máy chứ?”
“Chi bằng… anh đi cùng với tôi đi!”
“Không được!” Triệu Ngọc nói: “Sắp hết thời gian rồi, tôi không thể dong dài với cô nữa! Nếu như cô không cần súng thì cầm lấy cái này…”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy dao găm tìm được trên xác chết đưa cho Amerola, sau đó ấn nút thang máy xuống tầng một.
“Nghe này” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu như cô thật sự không muốn tôi gặp chuyện thì hãy làm theo lời tôi nói, cho người bên ngoài tiến vào cứu tôi!”
“Còn nữa, đừng quên cảnh cáo bọn họ, nhất định phải lưu ý đến những kẻ mang mặt nạ phòng độc!”
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã xuống đến tầng một và mở ra, Triệu Ngọc nghiêng đầu ra nhìn một cái, bên ngoài không có ai cả, rất an toàn.
“Triệu Ngọc!” Đột nhiên, Amerola ôm chặt Triệu Ngọc, thút thít một hơi, nói: “Anh nhất định phải sống cho tôi! Sau này, tôi vẫn muốn kề vai chiến đấu cùng anh!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cảm động nói: “Tên cuồng thám tôi đây không dễ chết đến vậy đâu! Đi đi!”
“Được!” Amerola bịt vết thương và bước ra khỏi thang máy, tạm biệt Triệu Ngọc: “Đợi tôi nhé…”
Ting…
Cửa thang máy đóng lại, Triệu Ngọc vội vàng ấn xuống tầng -2.
Đến khi trong thang máy chỉ còn lại một mình hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm trước tấm kính trong thang máy, sau đó lấy máy thăm dò sinh mạng và máy kiểm tra chất lượng không khí trong cột đạo cụ ra dùng.
Máy thăm dò sinh mạng là để phát hiện vị trí của kẻ địch.
Máy kiểm tra chất lượng không khí là để đề phòng lỡ như khi kẻ địch đã khởi động vũ khí sinh học thì hắn nhất định phải biết ngay lập tức và đeo mặt nạ phòng độc lên.
Chỉ chớp mắt đã xuống tầng -2, sau khi cửa thang máy mở ra, một bãi đỗ xe ngầm thình lình hiện ra trước mặt.
Lúc trước, Triệu Ngọc đã từng xem bản vẽ kết cấu của cao ốc rồi, biết được phòng thông gió điều hòa và bãi đỗ xe ngầm vốn cùng một tầng, chỉ cần đi thẳng qua bãi đỗ xe là đến.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, Triệu Ngọc đã căng thẳng đến toát mồ hôi từ lâu!
Thật ra, trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù rốt cuộc những kẻ địch đó là ai thì ít nhất có hơn nửa mục đích là vì hắn!
Cho nên hắn cần phải rời khỏi nơi nguy hiểm này, tụ hợp với mẹ vợ càng sớm càng tốt.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại không dám mạo hiểm tự tiện rời khỏi cao ốc, chỉ cần hắn vừa rời khỏi cao ốc thì máy nhiễu sóng sẽ mất tác dụng ngay lập tức, kẻ địch vốn đang tức giận, rất có thể sẽ mạo hiểm khởi động thứ vũ khí chết người đó.
Bởi thế nên dù thế nào đi nữa, dù biết là nguy hiểm nhưng hắn vẫn phải lao vào.
Phòng thông gió điều hòa không xa lắm, Triệu Ngọc chạy nhanh vài bước là đã tìm thấy vị trí của căn phòng đó rồi.
Kết quả, hắn đột nhiên nhìn thấy cửa phòng thông gió bị mở ra, có thể thấy là hắn đã đến đúng nơi rồi.
Triệu Ngọc cầm lấy súng, cẩn thận bước vào.
Trong súng tổng cộng có thể lắp mười viên đạn, vừa rồi Triệu Ngọc đã mở ra xem thử, bây giờ còn lại sáu viên, tuy rằng không nhiều nhưng vẫn cho hắn thêm một tầng bảo vệ.
Ánh đèn trong phòng thông khí tối tăm, đường đi lại nhỏ hẹp, Triệu Ngọc đi dọc theo hành lang, chẳng mấy chốc đã nghe thấy động tĩnh.
“Tôi nói này… Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy hả?” Trong phòng truyền ra một giọng nói bằng tiếng Melaka: “Sao đều không liên lạc được với ai hết thế này? Sao không có sóng gì cả vậy? Boss thì sao? Sao vẫn chưa nhắn gì lại hết vậy?”
“Chúng ta phải chờ ở đây đến lúc nào đây?”
Triệu Ngọc lén nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng điều khiển của phòng thông khí có hai tên bôi thuốc màu lên mặt đang ngồi trên một cái thùng kim loại mà kêu ca!
Ồ…
Thấy trong phòng chỉ có hai tên này, Triệu Ngọc mới cảm thấy yên tâm. Hơn nữa, nghe ý của đối phương thì chắc là vẫn chưa khởi động thứ vũ khí kia, bọn chúng vẫn đang chờ lệnh!
“Thật sự là loạn rồi, loạn rồi, đều loạn cả rồi!” Tên bôi thuốc màu trắng nói bằng một giọng khàn khàn: “Chắc chắn là đã bị ai đó phát hiện ra rồi, bị người ta dùng vũ khí tối tân, chặn tín hiệu của chúng ta rồi!”
“Còn lại 190 giây…” Vừa nói, gã ta vừa nhìn màn hình hiển thị trên hộp rồi nói tiếp: “Sắp phải khởi động ngay rồi! Rốt cuộc là phải làm sao đây?”
“Hay là…” Gã ta nói với tên mặt đen bên cạnh: “Cậu lên tìm boss đi! Xem xem là rốt cuộc có tắt hay không!”
“Không kịp nữa rồi” Tên mặt đen chẳng biết làm thế nào lắc đầu: “190 giây, dù tôi có biết bay cũng chẳng kịp đâu!”
Ồ…
Triệu Ngọc lại biết thêm một chuyện, cái vũ khí đó chính là cái hộp kim loại khổng lồ này, hơn nữa, nó đã được đặt giờ, sẽ khởi động ngay lập tức.
Hắn nhìn thấy một mặt của cái hộp có cắm nhiều ống nhựa lớn, nối với cửa hút gió của máy điều hòa! Một khi khởi động thì virus sẽ bị đưa đến mọi ngóc ngách của cao ốc!
Xem ra, quả thật là tên tội phạm đồ tím kia đã chuẩn bị mọi chuyện chu đáo cả rồi, có thể là gã ta đã dự liệu được cuộc đàm phán sẽ không suôn sẻ, cho nên đã hẹn giờ cho vũ khí sinh học từ lâu rồi.
Lúc này, dựa theo ước hẹn thì vừa hay là lúc trao đổi cô sát thủ đó.
Nói cách khác, một khi cô sát thủ đó được dẫn vào cao ốc thì tên tội phạm đồ tím sẽ báo cho hai tên này biết để tạm thời tắt vũ khí đi.
Nhưng mà bây giờ tín hiệu đã bị làm nhiễu, nên hiển nhiên là hai tên này không biết phải làm thế nào!
Được rồi!
Triệu Ngọc nắm chặt súng, vốn định sau khi đi vào sẽ trực tiếp dùng súng đe dọa bọn chúng, ép bọn chúng tắt vũ khí đi.
Nhưng mà hắn vừa mới muốn tấn công thì bỗng nhớ đến tình hình trong thang máy, chậc chậc… Nếu như hai tên này cũng giống với hai tên bảo vệ kia, đối mặt với súng của hắn mà vẫn không chịu khuất phục thì phải làm sao đây?
Bọn chúng thà rằng chết chứ không để hắn thực hiện được thì sao?
Chậc chậc…
Một vũ khí phức tạp như vậy thì có lẽ chính hắn cũng chưa chắc đã tắt được, cho nên…
Trong lúc cấp bách, cái khó ló cái khôn, Triệu Ngọc chợt nảy ra một ý.
Lúc trước, hắn đã nhớ rõ vẻ mặt của tên tội phạm đồ tím, hơn nữa, vóc người của gã và hắn cũng gần giống nhau, chỉ là quần áo không giống nhau mà thôi.
Vậy thì…
Tại sao hắn không tương kế tựu kế, ra vẻ đến cùng chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức mở thiết bị cải trang tàng hình, biến mình thành tên tội phạm đồ tím, đồng thời, hắn còn dùng 1000 điểm tích lũy để nâng cấp máy phiên dịch đồng thanh, chỉnh máy phiên dịch sang tiếng Melaka của đối phương.
Sau đó, hắn lại mở máy đổi giọng tàng hình, làm cho giọng hắn phát ra tương tự như của tên tội phạm đồ tím.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn lập tức hắng giọng vài cái, phát ra tiếng khụ khụ.
“Hả!?” Nghe thấy tiếng ho, hai tên tội phạm ngay lập tức bị dọa, vội vàng rút súng ra.
Shit!
Triệu Ngọc nhếch mép, may mà vừa rồi hắn không mạo hiểm nhắm mắt đưa chân, không ngờ cả hai tên này đều mang theo vũ khí.
“Khụ khụ…”
Triệu Ngọc lại hắng giọng, vừa định bước vào phòng làm màu thì chợt nghe thấy tiếng bước chân ồn ào truyền đến từ cửa phòng thông gió.
Triệu Ngọc dán vào mặt tường, vừa nhìn thì suýt nữa đã rớt cằm xuống đất.
Chỉ thấy một đám người đang vội vã chạy từ bên ngoài tới, phần lớn những tên này đều mặc đồ bảo vệ, nhưng trên cổ bọn chúng đều đeo mặt nạ phòng độc, rõ ràng đều là kẻ địch!
Mà điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ hơn đó là kẻ đi giữa đám người này, ngay tại vị trí trung tâm, trên mặt bôi thuốc màu tím, trên cổ quấn băng, chính là… tên tội phạm đồ tím đó!!!