← Quay lại trang sách

Chương 2275 Nhanh chóng cứu vãn (5)

Ôi đậu xanh rau má nhà nó…Vừa nhìn thấy tên thủ lĩnh đồ tím của bọn tội phạm trở lại, Triệu Ngọc lập tức há hốc mồm.

Mạng của thằng cha này… cũng cứng thật đấy, động mạch cổ đã bị đâm thủng rồi mà vẫn còn sống được!

Chậc chậc…

Hắn còn đang muốn làm màu đấy, không ngờ nhanh như vậy mà đã bị vả mặt rồi, ông đây đóng giả ai mà không được, sao lại phải đóng giả thành gã ta chứ?

Nhưng mà Triệu Ngọc cũng là một người từng trải thân kinh bách chiến, mắt thấy tên tội phạm đồ tím dẫn theo một đám đàn em ầm ĩ chạy tới thì hắn không có bất kỳ ý định rút lui nào, suy nghĩ của hắn thì xoay như chong chóng, rồi nảy ra một ý!

Được thôi!

Nếu đã như vậy thì ông đây sẽ quậy một trận long trời lở đất thì làm sao chứ!?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không do dự tiếp nữa, bước vào phòng thông gió, mở miệng nói bằng tiếng Melaka: “Còn bao lâu nữa?”

“Hả?” Hai tên tội phạm một đen, một đỏ giật cả mình, suýt nữa đã nổ súng.

Đợi sau khi bọn chúng nhìn rõ người bước vào là boss của mình thì mới vội vàng hạ súng xuống, tên mặt trắng vội trả lời: “Còn chưa đến một trăm giây nữa! Boss, sao không có tín hiệu gì hết vậy?”

“Bớt nói nhảm đi” Triệu Ngọc hét lên: “Mau tắt đi!”

“Vâng…” Hai tên này đã đợi lệnh tắt vũ khí từ lâu rồi, sau khi nghe Triệu Ngọc ra lệnh như thế thì thật sự không do dự chút nào, trực tiếp chạy đến trước hộp kim loại, ấn công tắc!

Đậu xanh… rau má…

Triệu Ngọc nhìn thấy công tắc phía trên hộp kim loại rất đơn giản và thô sơ, chỉ là một cái nút màu đỏ hiển thị công tắc đóng và mở đơn giản.

Nếu sớm biết như vậy thì tự hắn cũng biết tắt đấy!

Nhưng mà vào lúc này, Triệu Ngọc biết bên ngoài đáng có một đám người xông đến, cho nên sau khi nhìn thấy bọn chúng tắt công tắc thì lập tức duỗi tay ra, hoàn toàn không khách sáo chút nào nói: “Nhanh lên, đưa súng cho tao!”

“Hả?” Hai tên tội phạm khẽ run lên, không hiểu gì cả.

“Nhanh!” Triệu Ngọc không cho bọn chúng thời gian phản ứng, trực tiếp chỉ ra bên ngoài rồi nói: “Bên ngoài có người đến rồi! Nhanh lên!”

“À…” Tên tội phạm mặt trắng vội đưa súng của mình cho Triệu Ngọc.

Thật ra, trong lúc đưa súng cho Triệu Ngọc, gã ta đã để ý thấy quần áo trên người Triệu Ngọc có hơi đặc biệt, hình như không phải là quần áo mà boss vốn mặc.

Nhưng mà ánh đèn trong phòng thông gió lờ mờ, lại thêm đang có chuyện khẩn nên gã ta không dám nói gì cả.

“Cái gì, có người đến rồi sao?” Tên mặt đen vẫn khẩn trương hỏi: “Ai thế, ai đến thế? Chẳng lẽ… Chúng ta đã bị bao vây rồi sao?”

Triệu Ngọc không để ý đến gã ta, trực tiếp cướp súng của gã ta, sau đó ra hiệu cho bọn chúng đi theo hắn.

Hai tên này đã hoàn toàn lơ mơ, bị tiếng thét của Triệu Ngọc làm cho choáng váng đầu óc, đều ngoan ngoãn chạy theo Triệu Ngọc đến cửa phòng thông gió.

Vừa ra ngoài cửa thì quả nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ truyền đến.

“Ối!” Tên tội phạm mặt trắng giật mình, thấp giọng kêu lên: “Sao lại nhiều người đến thế?”

“Đúng đấy! Ừm…” Với đôi mắt sắc sảo của tên mặt đen, gã ta vừa áp sát vào cửa phòng nhìn thì đã nhận ra những người bên ngoài hình như là người của bọn chúng, hơn nữa gã ta còn thấp thoáng nhìn thấy boss… Tên tội phạm đồ tím!

“Ủa?” Không cần nói cũng biết là tên tội phạm mặt đen đã ngơ ra rồi, gã ta vừa định quay đầu lại nhìn Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc nào có để gã ta suy nghĩ cẩn thận, sớm đã hét lên một câu “con bà nhà nó!”, sau đó, mỗi chân một tên, đá văng hai tên này ra khỏi phòng thông gió!

Mà ngay sau khi đá hai tên này ra ngoài, Triệu Ngọc giơ tay lên bắn một phát ra bên ngoài!

Phụt!

Trên súng có ống giảm thanh, nhưng mà tiếng đạn xuyên qua không khí vẫn có thể khiến mọi người nghe thấy!

“Cẩn thận!” Người bên ngoài cảm nhận được viên đạn đang lao qua nên vội vàng tìm chỗ trú, còn vài tên phản ứng nhanh thì đã bắn súng vào phòng thông gió!

Phụt… Phụt…

A!!!

Vừa có một viên đạn bắn qua thì ở cửa đột ngột vang lên tiếng hét thảm của hai tên tội phạm đen và trắng, viên đạn không bắn trúng thứ gì khác, đều bắn vào người bọn chúng.

“Đừng… Đừng nổ súng…” Tên tội phạm mặt đen duỗi tay ra và hét to lên: “Người… Người của mình cả đấy… Ôi ôi…”

“Hả?” Tên tội phạm đồ tím ở bên ngoài giật mình, vội vàng ra lệnh cho đàn em ngừng bắn.

Nhưng Triệu Ngọc là người biết nắm rõ tiết tấu nhất, đối phương vừa hô ngừng thì hắn đã thừa cơ bắn hai phát ra ngoài!

Vận may của Triệu Ngọc cực kỳ tốt, một phát trong đó lại có thể bắn trúng một tên giả trang thành bảo vệ, tên đó ngã xuống đất, lập tức gào khóc đầy đau đớn…

Phụt…

Phụt…

Thế là người của tên tội phạm đồ tím không thể không tiếp tục nổ súng, nhưng mà kỹ thuật bắn súng bọn chúng khá cao, không bắn trúng hai tên tội phạm trắng và đen nữa, đều bắn vào trong khung cửa!

Nhưng sau khi Triệu Ngọc bắn xong hai phát súng, vốn chẳng có ý hiếu chiến nữa, hắn đã xoay người đi về phía chiếc hộp kim loại khổng lồ đó.

Lúc trước, hắn không nghĩ đến việc thứ vũ khí này sẽ lớn và nặng đến vậy, bên trong hộp đặt song song những vật kim loại giống như bình oxy, không thể nghi ngờ, chắc chắn là bên trong bình có chứa những loại virus chết người!

Loại bình kim loại này xếp sát nhau, hắn vốn không thể chuyển chúng đi được.

Cho nên Triệu Ngọc không định dọn nó đi mà đưa tay rút ống nhựa nối giữa hộp kim loại và cửa thông gió ra, không chỉ rút ra mà còn dùng sức kéo rách toàn bộ!

Sau khi làm xong, Triệu Ngọc vẫn không yên tâm, lại bắn một phát súng, bắn vỡ màn hình của hộp kim loại…

Vào lúc này, tên tội phạm đồ tím bên ngoài nắm chặt nắm đấm, tức đến run rẩy cả người.

Hôm nay, quả thật là hắn ta đã quá bất lợi!

Rõ ràng mọi hành động đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, nhưng cuối cùng tình hình lại trở nên thảm hại như bây giờ!

Suýt chút nữa là hắn ta đã bị đâm chết bởi mảnh vỡ của chai rượu, vài tên đàn em đắc lực của hắn ta cũng đều chết ở cầu thang, kẻ thì bị siết chết, kẻ thì bị ngã chết…

Ngay sau đó, hắn ta lại buồn rầu phát hiện ra cả tòa cao ốc lại không có sóng!

Ban đầu, để phòng lỡ như, hắn ta đã chuẩn bị bộ đàm chuyên nghiệp cho tất cả đàn em của mình, dù tín hiệu của điện thoại bị chặn thì bộ đàm vẫn có thể kết nối được mới đúng!

Nhưng mà mọi chuyện vẫn cứ kỳ lạ như vậy, ngay cả bộ đàm cũng không hoạt động được!

Trong lúc không biết phải làm thế nào thì hắn ta đành phải đích thân dẫn theo người xuống phòng thông gió có lắp đặt vũ khí sinh học để kiểm tra.

Theo kế hoạch ban đầu, vào lúc này, hắn ta hẳn là đã tiếp nhận nữ sát thủ ám sát phú hào họ Lý đó mới đúng, nhưng giờ thì hay rồi, ngay cả việc dùng điện thoại uy hiếp đối phương một trận mà hắn ta cũng không làm được!

Mà càng buồn hơn là hắn ta khó khăn lắm mới tập hợp đàn em lại để đến phòng thông gió, nhưng không ngờ là trong phòng thông gió lại có người nổ súng bắn hắn ta!!!

“A!!!”

Hắn ta nhìn đồng hồ, còn chưa đầy năm mươi giây nữa là đến thời điểm hẹn giờ khởi động vũ khí sinh học! Hắn ta không chắc là cái vũ khí đó đã tắt chưa.

Cho nên trong lúc nguy cấp, hắn ta vội vàng nhắc nhở đàn em của mình, bảo mọi người đội hết mặt nạ phòng độc lên.

Loại virus của vũ khí sinh học này chỉ có thể lây lan qua đường hô hấp, cho nên chỉ cần mang mặt nạ phòng độc thì sẽ không bị hại.

Sau khi mang mặt nạ phòng độc xong, hắn ta vội vàng ra lệnh cho đàn em của mình: “Nhanh! Dù cho bên trong là ai thì cũng phải xông vào cho tao, lên!”

Tên tội phạm đồ tím vừa ra lệnh một tiếng thì lập tức có người xông thẳng vào phòng thông gió, bên cạnh có kẻ thì giơ súng nhắm, có kẻ thì chuẩn bị yểm hộ.

Đùng…

Kết quả, bọn chúng vừa mới xông vào cửa thì bóng đèn trong phòng thông gió đã vỡ, bên trong lập tức rơi vào bóng tối.

Những tên tội phạm vừa chạy đến cửa đều bị dọa sợ, vội vàng nằm sấp xuống đất…

Bọn chúng nằm xuống vài giây mà vẫn không bị tấn công nên tất cả vội vàng đốt gậy phát sáng rồi vứt vào phòng!

Lúc này, tên tội phạm đồ tím và quân xung phong ở phía sau đã xông đến trước mặt hai tên tội phạm một đen, một trắng kia.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên tội phạm mặt trắng đã tắt thở chết vì trúng đạn, tên tội phạm mặt đen cũng chỉ còn chút hơi tàn.

“Nói nhanh lên!” Tên tội phạm đồ tím hỏi: “Kẻ nổ súng bên trong là ai?”

“Là… Là…” Tên tội phạm mặt đen vẫn còn đang ngây ra, chỉ vào tên tội phạm đồ tím phẫn uất nói: “Là anh…”