← Quay lại trang sách

Chương 2277 Nhanh chóng cứu vãn (7)

Nhìn thấy tên tội phạm đồ tím hổn hển như vậy, kỹ thuật viên không dám ngăn cản, đành phải mở thùng đựng công cụ, bắt đầu cùng với những tên tội phạm khác tháo gỡ bình virus trong hộp kim loạiTrong hộp tổng cộng có bốn bình virus, mỗi hộp cao khoảng nửa mét, được chế tạo từ kim loại tinh khiết, trông rất nặng.

Bởi những bình virus này tương đối chắc chắn nên việc tháo gỡ khá là phiền phức, kỹ thuật viên cùng vài tên đàn em đập rất lâu mới có thể tháo được một hộp.

Không ngờ bình virus không nặng lắm, một tên tội phạm vạm vỡ có thể nhẹ nhàng khom lưng nhấc nó lên vai ngay!

“Đúng, cứ làm như thế!” Tên tội phạm áo tím giận dữ ra lệnh: “Hai bọn mày chạy đến đại sảnh của bữa tiệc ngay bây giờ, để bọn nó nếm thử sự lợi hại của virus!”

“Chuyện này…” Cuối cùng thì kỹ thuật viên cũng không nhịn được, phải nhắc nhở: “Boss à, hai người bọn họ mang mặt nạ phòng độc lại nâng theo một cái hộp dễ thấy như vậy, chỉ cần vừa ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay đấy!”

“Phát hiện thì phát hiện!” Tên tội phạm đồ tím nói không khách sáo chút nào: “Ai muốn ngăn cản bọn mày thì cứ giết chết, nếu như không giết được thì mở hộp ra ngay tại chỗ!”

“Hừ! Đây là cái mà những tên lật lọng kia phải trả giá!”

“Yên tâm đi, boss!” Một tên đàn em nhấc bình virus trên vai, nói: “Bọn em đã mặc đồng phục bảo vệ rồi, nếu như có ai hỏi thì bọn em sẽ nói là mình đang chuẩn bị biểu diễn trong bữa tiệc”

“Đúng thế!” Một tên khác nâng súng lên nói: “Trong đám bảo vệ cũng có người của chúng ta, để em xem ai có thể ngăn chúng ta lại được!”

“Được!” Tên tội phạm đồ tím thỏa mãn nói: “Làm xong chuyện này rồi đi tụ họp với bọn tao, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!”

“Vâng!” Hai tên vác bình virus nặng trịch xoay người rời đi.

“Lão Q, cậu tiếp tục tháo gỡ đi!” Tên tội phạm đồ tím lại ra lệnh cho kỹ thuật viên: “Lát nữa bọn nó quay lại thì lấy mấy bình khác ra tiếp rồi đưa đến những nơi khác của cao ốc…”

Kết quả, tên tội phạm đồ tím còn chưa nói xong thì đột nhiên, hắn ta nhạy bén nghe thấy một loạt tiếng động dị thường!

Tiếng động đó truyền đến từ ống thông gió trên cao của phòng thông gió, hắn ta bất giác nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối.

Không hay rồi!

Phản ứng của tên tội phạm đồ tím siêu nhanh, vừa thấy tình hình khác thường là hắn ta lập tức dẹp đường chạy trốn.

Kết quả là ngay lúc hắn ta vừa chạy trốn thì phụt một tiếng, một viên đạn bay ra từ ống thông gió!

Dù rằng tên tội phạm đồ tím phản ứng nhanh, nhưng mà viên đạn vẫn bắn trúng vai của hắn ta, một luồng máu lập tức phun ra!

“Hả!?”

Chuyện xảy ra đột ngột nên không ai phản ứng kịp, đến lúc hai tên tội phạm đang vác bình virus quay đầu lại thì phát đạn thứ hai và thứ ba đột nhiên ập đến, bắn thẳng vào bọn chúng!

Cả hai tên đồng loạt ngã xuống, bình virus nặng nề mất điểm chống đỡ, rầm một tiếng đập xuống đất, lăn lộc cộc ra ngoài.

“Hả!?”

Tên kỹ thuật viên đó hoàn toàn ngơ ngẩn rồi, dù thế nào thì hắn ta cũng không ngờ trong ống thông gió tối tăm lại có kẻ đang trốn, hơn nữa còn nổ súng bắn bọn chúng!

Hắn ta vội vàng ngồi xổm xuống, trốn phía sau hộp kim loại.

Ngay sau đấy, hắn ta nghe thấy tiếng két két truyền đến trong bóng tối, sau đó thì một giọng nói buồn bực vang lên: “Con bà nó!”

Thật… Có người thật này!

Tên kỹ thuật viên đó bị dọa đến mức mặt tái mét, cứ như là gặp ma vậy.

Kết quả, chuyện kỳ quái hơn vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ thấy có một người nhảy xuống từ ống thông gió, dưới ánh sáng của gậy phát sáng, chỉ thấy người này bôi thuốc màu tím lên mặt, trông giống y như boss của bọn họ vậy!!!

“A!!!” Tên kỹ thuật viên kinh hãi run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống mặt đất, hoàn toàn không thể tin vào mắt của mình.

“Xuống địa ngục đi!”

Sau khi nhân vật đầy quỷ mị này vung tay lên, một khẩu súng lao đến gần, trúng ngay mặt kỹ thuật viên.

Bởi vì biết virus không thể phát tán nên kỹ thuật viên đã cởi mặt nạ phòng độc của mình xuống để làm việc.

Bốp!

Bị khẩu súng nặng nề đập vào mặt, gã ta đau đến nỗi hét lên đầy đau đớn, nhưng cũng chỉ hét thảm được hai tiếng thì đã bị đấm một cú rồi ngất đi luôn…

Không tệ!

Người đột nhiên xuất hiện không phải là ai khác mà chính là… thần thám Triệu Ngọc!

Hóa ra, ngay khi Triệu Ngọc vừa nhìn thấy tên tội phạm đồ tím thì hắn đã có cách rồi, sau khi hắn nổ súng đánh lén đám tội phạm đồ tím thì lập tức trở về phòng rồi tắt đèn.

Sau đó, hắn lợi dụng máy bật nhảy tàng hình để nhảy lên ống thông gió, ngoài ra còn dùng áo tàng hình quý giá để ẩn mình vào trong bóng tối!

Áo tàng hình cũng không thể vô hình hoàn toàn, nhưng mà ở nơi có ánh sáng tối tăm như thế này thì tin rằng không ai có thể nhìn ra được.

Hơn nữa, căn phòng này vốn không phải là mật thất, bên trong còn có một lối đi, cho nên sau khi kẻ địch vào phòng lục soát thì đều nghĩ rằng hắn đã chạy trốn dọc theo đường đó rồi.

Triệu Ngọc làm như vậy thật ra cũng là do không yên tâm về uy lực lợi hại của thứ vũ khí sinh học đó.

Sự thật chứng minh, quyết định của Triệu Ngọc đã đúng, nếu như hắn xoay người chạy trốn thì toi thật rồi!

Hắn cho rằng mình phá hủy bảng điều khiển và đường ống kết nối thì đã có thể ngăn cản đối phương phát tán virus, nhưng mà người ta còn có dụng cụ dự phòng nữa đấy.

Sau đó, dù cho Triệu Ngọc sử dụng máy cúp điện làm tê liệt hệ thống thông gió của cao ốc thì cũng không ngăn được tên đồ tím phát rồ như cũ, rõ ràng là hắn ta muốn tự tay phát tán virus, sao Triệu Ngọc có thể để cho hắn ta thực hiện được cơ chứ?

Thế là hắn lặng lẽ lấy súng ra, đánh lén bọn họ.

Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn đánh giá thấp hai chuyện, một là tính cảnh giác của tên tội phạm đồ tím quá cao, Triệu Ngọc vốn đã nhắm súng vào bụng tên tội phạm đồ tím, nhưng cuối cùng thì chỉ xượt qua cánh tay của hắn ta!

Triệu Ngọc biết tên này không dễ đối phó, cho nên định bắn một phát khiến hắn ta không còn khả năng phản kháng, nhưng chuyện lại không thành, hoàn toàn trái lại với ý muốn của hắn.

Còn chuyện thứ hai chính là hắn cướp được hai khẩu súng, vốn cho là hai khẩu súng kia đã đủ giúp hắn ứng phó với mối nguy này.

Nhưng hắn chỉ bắn ba phát đạn thì đã phát hiện ra là lại hết đạn nữa rồi!

Chết tiệt!

Cái đám tội phạm keo kiệt này, không ngờ lại không lắp đầy đạn!

Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải xuất hiện, tự mình đánh ngất tên kỹ thuật viên.

Nhìn thấy tên kỹ thuật viên đã ngất rồi, Triệu Ngọc rút dao găm ra, một tay cầm súng, một tay giơ dao, chạy thẳng đến chỗ tên tội phạm đồ tím đang bị thương.

Ai ngờ, sau khi hắn xoay người lại thì sửng sốt phát hiện ra tên tội phạm đồ tím đã đứng thẳng dậy từ lâu, đang tức điên người đợi hắn!

“Ôi trời!?” Triệu Ngọc giật mình, suýt nữa đã đánh rơi dao găm xuống đất.

“Triệu Ngọc, lại là mày!” Tên tội phạm đồ tím mặc kệ cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu, nhuộm đỏ một mảng mà vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, giận dữ hét lên: “Tại sao! Tại sao lại là mày hả!!?”

“Ôi trời!” Triệu Ngọc lại kinh hãi thét lên một cái, chỉ vào mặt của mình rồi nói: “Tôi đã thành như vậy rồi mà anh vẫn còn nhận ra được à?”

Sau khi nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng hiểu ra, cũng đúng nhỉ, tuy rằng mặt hắn đã thay đổi, nhưng quần áo thì vẫn chưa đâu! Chỉ dựa vào quần áo thì đương nhiên là đối phương có thể nhận ra hắn rồi!

“Triệu Ngọc… Mày… Rốt cuộc mày là cái quái gì vậy hả!?” Lần đầu tiên trong mắt của tên tội phạm đồ tím hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng mà sự sợ hãi chỉ chiếm một phần, chín phần còn lại đều là sự căm giận!

“Ô ha ha!” Triệu Ngọc ngẩng đầu lên trời cười hô hố: “Tôi là cái quái gì á? Ô ha ha, cháu trai à! Biết cái gì gọi là tinh hoa văn hoá biến diện của đất nước không hả? Nhìn cho kỹ nhé!”

Vừa nói, Triệu Ngọc hơi quay đầu đi, học theo động tác biến sắc mặt, chỉ trong nháy mắt, gương mặt vốn có của hắn đã quay trở về!

⚝ ✽ ⚝

Cũng trong nháy mắt ấy, tên tội phạm đồ tím nhìn mà ngẩn người, nổi cả da gà sởn cả gai ốc…