Chương 2278 Nhanh chóng cứu vãn (8)
“Ô ha ha!” Triệu Ngọc lại cười hô hố, sau đó nhắm súng vào tên tội phạm đồ tím và thét lên: “Được rồi! Kế hoạch hoàn mỹ của anh đã bị một mình tôi phá hủy rồi! Mau đầu hàng đi!”“Kỳ… kỳ dị quá …” Tên tội phạm đồ tím toát ra mồ hôi lạnh, ban đầu, hắn ta chỉ cho rằng Triệu Ngọc là nhà ảo thuật, những điểm bất thường lúc trước đều là do hắn sử dụng đạo cụ.
Nhưng mà sau khi hắn ta nhìn thấy trên mặt Triệu Ngọc vốn chẳng có thứ gì hết thì đã không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Huống chi, vừa rồi bọn chúng đã kiểm tra tỉ mỉ cả căn phòng, kể cả ống thông gió phía trên, gần như là không sót một thứ gì cả, vốn là không thể giấu người được!
Hoặc là Triệu Ngọc trốn trong đường ống, hoặc là tên này biết tàng hình!
Nhưng mà vào lúc này, tên tội phạm đồ tím đã bị ép đến đường cùng rồi, dù Triệu Ngọc bất thường đến thế nào, kỳ dị đến thế nào đi nữa thì chắc chắn là hắn ta vẫn sẽ không lùi lại!
Vì vậy, tên tội phạm đồ tím nhấc cánh tay trái không bị thương lên, dữ tợn quát Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, mày chết chắc rồi!”
“Tôi hờ hờ…” Triệu Ngọc cười lạnh, gõ súng một cái rồi nói: “Anh nhìn cho rõ đi, súng đang ở trong tay tôi đấy, là anh chết chắc rồi mới đúng!”
“Nếu như mày còn đạn” Tên tội phạm đồ tím lạnh lùng nói: “Thì đã không một tay cầm súng, một tay cầm dao găm như vậy rồi!”
“Tôi… Ừm…” Triệu Ngọc không ngờ chỉ với một chi tiết nhỏ như vậy mà đã bán đứng hắn rồi.
Nhưng nghĩ lại thì súng là của người ta, bên trong có mấy viên đạn thì đương nhiên người ta biết rõ nhất rồi.
Nhưng nếu như đã bắt đầu làm màu rồi thì nhất định phải tiếp tục, thế là Triệu Ngọc lại gõ súng lần nữa, cười lạnh nói: “Vậy anh có muốn thử xem không? Anh đang đánh cược bằng chính sinh mạng của mình đấy!”
“Hừ, thử thì thử!” Tên tội phạm đồ tím bước lên một bước nhỏ, lại như tiếp sức cho bản thân, nói: “Người của tao sẽ quay lại ngay thôi, nếu như súng trong tay mày có đạn thật thì đã nổ súng lâu rồi, còn dám hù dọa tao nữa à?”
“Được, anh tự tìm đấy nhé! Đi chết đi!” Triệu Ngọc đột nhiên duỗi tay ra, giả vờ như sắp nổ súng, nhưng thực ra hắn lại buông lỏng tay, trực tiếp ném súng đi!
Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lại, làm một cú “cá nhảy lên trước”, trực tiếp lao đến chỗ tên tội phạm đang ngã dưới mặt đất!
Tên tội phạm này là một trong hai tên vác bình virus vừa rồi, sở dĩ Triệu Ngọc lao đến chỗ gã ta là vì trên người tên này có súng.
Triệu Ngọc xảo quyệt đến cỡ nào kia chứ? Vừa rồi hắn lảm nhảm mấy câu với tên tội phạm đồ tím chính là để thu hút sự chú ý của hắn ta, còn mục tiêu thực sự của hắn lại chính là khẩu súng này!
Nhưng mà lần này, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của tên tội phạm đồ tím, thật ra, lúc Triệu Ngọc đang lải nhải thì tên tội phạm đồ tím đã nhận ra vấn đề của khẩu súng từ lâu rồi!
Cho nên những chuyện mà vừa rồi hắn ta nói cũng là để thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc, khi Triệu Ngọc đột nhiên ném súng đi thì tên tội phạm đồ tím cũng sải một bước dài, rõ ràng là chạy đến bên cạnh một tên tội phạm khác cũng đang ngã trên đất.
Tổng cộng có hai người vác bình virus, trên người bọn chúng đều mang theo súng!
Bùm!
Hai người gần như rơi xuống đất cùng lúc, sau khi rơi xuống, ai cũng không kịp cảm khái, vội vàng rút súng trên thi thể.
Trong phút chốc, hai người cứ như là đang thi đấu với nhau vậy!
Kết quả, tên tội phạm đồ tím “ngựa quen đường cũ”, Triệu Ngọc cũng đã từng được huấn luyện, hai người gần như là rút súng ra cùng lúc, cùng chĩa súng vào nhau.
Phịch!
Hai người ai cũng không nể nang gì, vừa giơ súng lên đã bóp cò ngay lập tức!
Viên đạn nhắm thẳng vào lồng ngực, vù một tiếng bay ra ngoài…
Kết quả, 0,5 giây sau, một chuyện đầy bối rối xảy ra, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, nhưng sau khi cùng nổ súng thì không ai ngã xuống cả!
“Hả!?” Tên tội phạm đồ tím hoảng sợ, vặn vẹo đến biến dạng cả mặt: “Không thể nào! Không thể nào!”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nhìn khẩu súng: “Không thể nào!”
Hóa ra, vừa rồi sau khi nổ súng, tên tội phạm đồ tím nhắm thẳng vào mặt Triệu Ngọc, muốn một phát toi mạng!
Còn Triệu Ngọc thì vì muốn đối phương sống nên đã cố ý hạ thấp miệng súng, nhắm vào vai của hắn ta.
Bên phía Triệu Ngọc thì đã mở áo chống đạn tàng hình từ lâu, cho nên đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì rồi, dù cho đạn có bắn trúng mặt hắn thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
Nhưng mà vừa rồi cổ tay của Triệu Ngọc vẫn bất giác run lên một cái, viên đạn rõ ràng đã sượt qua vai của tên tội phạm đồ tím…
Vì vậy, câu “không thể nào” của tên tội phạm đồ tím tức là hắn ta rõ ràng đã bắn trúng mặt của Triệu Ngọc rồi, nhưng Triệu Ngọc lại không sao cả!
Còn câu “không thể nào” của Triệu Ngọc thì là oán trách bản thân thế mà lại bắn trượt!
Nhưng mà đạn trong súng không chỉ có một viên, hai người vừa thấy một phát không trúng thì lập tức nổ súng tiếp!
Mà sau phát súng này, tình hình hoàn toàn bất đồng!
Tên tội phạm đồ tím trúng một phát ngay cánh tay, một luồng máu tuôn ra!
Nhưng Triệu Ngọc vẫn không có một vết thương nào cả!
“A!!!” Lần này, tên tội phạm đồ tím hoàn toàn tuyệt vọng rồi, rõ ràng là hai phát súng của hắn ta đều bắn trúng Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc vẫn không ngã xuống.
Thậm chí hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ trong súng đều là vỏ đạn rỗng…
“Ô ha ha!” Triệu Ngọc cười hô hố một trận, lập tức đứng dậy từ dưới đất, chĩa súng vào đầu tên tội phạm đồ tím và hung hăng hét lên: “Có gan thì bắn lại ông đây phát nữa xem nào!”
“Mày… Hừ…” Lần này, tên tội phạm đồ tím không tùy tiện nổ súng nữa, trong mắt tràn ngập sự bất ngờ, khiếp sợ và kinh khủng…
⚝ ✽ ⚝
Ai ngờ trong lúc Triệu Ngọc chỉ súng vào tên tội phạm đồ tím thì đột nhiên trên lối đi bên cạnh lại nhảy ra vài kẻ địch giả trang thành bảo vệ.
Bọn họ vừa mới chạy đuổi theo Triệu Ngọc, lúc này không công mà về, lại đúng lúc nhìn thấy Triệu Ngọc đang đấu súng với boss của mình, cho nên vội vàng nổ súng.
Thừa dịp cơ hội này, tên tội phạm đồ tím lộn một vòng, trốn ra phía sau một loạt máy lọc không khí.
“Ôi trời!” Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm, ông đây không sợ đạn, vốn chẳng cần phải trốn bọn họ.
Vì thế Triệu Ngọc nâng tay lên, bình tĩnh vững vàng nổ súng nghênh đón đám địch nhân đang xông tới.
Bịch…
Bịch…
Dù cho kỹ thuật bắn súng của Triệu Ngọc có hạn, nhưng mà phòng thông gió vốn không lớn, với khoảng cách gần như vậy thì hắn vẫn rất chắc chắn, những phát súng này gần như không trượt phát nào, đều bắn trúng kẻ địch!
Những kẻ địch vừa lao vào cũng ngơ ra cả rồi, bọn họ hoàn toàn không hiểu, tại sao rõ ràng đã bắn trúng tên trước mặt rồi nhưng hắn vẫn không sao cơ chứ?
Nhưng mà còn chưa đợi bọn chúng nghĩ rõ ràng thì đã không thể nghĩ rõ được nữa rồi!
Bởi vì bọn chúng đã bị bắn trúng, chết ngay tại chỗ…
Đương nhiên, nói chết hết thì cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì bốn tên lao vào mà Triệu Ngọc chỉ bắn ra ba phát súng, cho nên cuối cùng còn thừa lại một tên!
Két két…
Triệu Ngọc vừa thấy đạn đã bắn hết thì lập tức lặp lại trò cũ, hung hăng ném súng vào mặt tên tội phạm cuối cùng.
Nhưng tên tội phạm này đang đội mặt nạ phòng độc, nên dù bị súng đập vào mặt cũng không bị ảnh hưởng gì lớn.
Triệu Ngọc hiểu đạo lý “không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối”, lập tức rút dao găm lao về phía trước, đâm một nhát dao vào ngực tên này!
Nhưng tên tội phạm này cũng đã từng được huấn luyện, Triệu Ngọc vừa đâm dao xuống thì gã ta lập tức nâng hai tay lên, nắm chặt cổ tay Triệu Ngọc, làm hắn không thể đâm xuống tiếp được nữa!
Thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức nâng gối lên, đánh thẳng vào chỗ hiểm của gã ta, nhưng tên này đã đề phòng từ lâu, cũng nâng gối lên đáp lại một chân…
Wow…
Triệu Ngọc cảm thấy đầu gối tê rần, cứ như là mất đi tri giác vậy.
Nhưng đối phương hình như cũng không dễ chịu gì, đầu gối bị đập vào nên cũng hơi run lên…
“A!!!” Kẻ địch hét lớn một tiếng, ra sức nhấc hai tay Triệu Ngọc lên, sau đó vặn chúng lại với nhau…
Mà ngay lúc mấu chốt này, Triệu Ngọc lại bỗng nghe thấy một tiếng vang của kim loại, chỉ thấy tên tội phạm đồ tím lại kéo cái bình virus đó ra ngoài cửa bằng một tay…