← Quay lại trang sách

Chương 2279 Nhanh chóng cứu vãn (9)

Két két két…Bình virus nặng nề ma sát trên mặt đất phát ra tiếng két két chói tai.

Chỉ thấy tên tội phạm đồ tím đang dùng sức kéo bình virus ra ngoài bằng cánh tay trái không bị thương…

Ôi trời ạ!

Triệu Ngọc chậc lưỡi cảm thán, tên cháu trai này cũng cố chấp quá nhỉ?

Hắn ta đang làm gì vậy chứ?

Tự kéo bình virus đi phát tán sao?

Ôi, không hay rồi!

Triệu Ngọc bỗng nhận ra rằng thứ trong cái bình đó chính là loại virus có thể lây lan qua không khí, dù thứ này không được thả ở nơi tập trung đông người thì cũng không thể xem thường uy lực của nó.

Nói cách khác, chỉ cần tên tội phạm đồ tím đó mở bình virus ra thì virus có thể lan đến mọi ngóc ngách, cả tòa cao ốc vẫn sẽ trở nên nguy hiểm!

Nghĩ đến đây, đương nhiên là Triệu Ngọc sốt ruột rồi, nhưng mà do không tập trung nên đã bị kẻ địch trước mặt thúc một cú.

Cú này vừa vặn là thúc vào mặt, khiến Triệu Ngọc nổ đom đóm mắt, máu mũi giàn giụa, suýt nữa đã ngất đi…

Mẹ nó chứ…

Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra rằng chỗ hắn còn có một đối thủ mạnh!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc gồng người lên, cũng lên một cùi chỏ đáp lễ, nhưng bị người này dùng tay ngăn lại.

Triệu Ngọc đã quen, lợi dụng cơ hội nhấc gối lên, lại đá vào chỗ hiểm ở bụng dưới của đối phương, vẫn dùng cái chân vừa mới bị thương đầu gối kia của hắn.

Tên bảo vệ này hơi không phản ứng kịp, cũng nhấc cái chân đang bị thương của gã ta lên đánh trả, kết quả, đầu gối đang bị thương của hai người lại va vào nhau một lần nữa!

A!!!

A!!!

Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm, Triệu Ngọc lại nhanh tay nhanh mắt, đâm một nhát dao chém vào mặt đối phương.

⚝ ✽ ⚝

Lưỡi dao sắc bén làm rách mặt nạ phòng độc, cắt một đường không tính là nông trên mặt đối phương.

A!!!

Kẻ địch cũng là người có kinh nghiệm, tuy rằng gã ta ăn đau mà hét lên một tiếng, nhưng vẫn không băn khoăn về vết thương mà nhấc súng lên, phụt phụt phụt cho Triệu Ngọc vài phát súng!

Nhưng cho đến khi hết đạn thì Triệu Ngọc vẫn đứng đấy mà không có chút vết thương nào, tên này bị dọa đến mức thở phì phò, mặt nạ thì phun đầy hơi nước, ngay cả tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng.

Triệu Ngọc vốn muốn cướp súng của đối phương để nhanh đuổi theo tên tội phạm đồ tím, nhưng không ngờ là tên ngốc này lại bắn hết đạn rồi!

Quá buồn bực, hắn đành nâng dao găm lên, đâm thẳng vào mặt tên này!

“Ư, ư, ư…”

Tên này hoảng sợ kêu lên một tiếng, dứt khoát vứt súng đi, giơ hai tay lên, tóm lấy cổ tay của Triệu Ngọc một lần nữa, ngăn không cho Triệu Ngọc thành công!

Triệu Ngọc thì hét to một tiếng, đẩy tên này về phía sau, rầm một tiếng đâm vào hộp kim loại có chứa virus.

Đi chết đi! Triệu Ngọc hét to lên, dùng sức đè xuống, nhưng lực eo của tên này kinh người, lại cúi người về sau, khom người vào trong hộp, vừa hay nắm vào một trong những cái bình virus đó!

Triệu Ngọc bỗng đâm một nhát dao, tên đó vội vàng dùng sức đỡ lấy, không để cho Triệu Ngọc đâm xuống tiếp.

“Ô… Phì…”

Vào thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc hung hăng phun một ngụm đờm đặc vào mặt nạ phòng độc của đối phương, ngăn cản tầm nhìn của gã ta, làm cho gã ta không thấy gì được nữa!

“A!!!”

Kẻ địch chưa từng gặp chuyện tởm lợm như vậy, lập tức hét rầm lên một tiếng, hai tay ra sức đẩy cổ tay của Triệu Ngọc ra!

Kết quả, con dao xoạt một tiếng, vừa vặn đâm vào bình virus!

Shit!

Mặt Triệu Ngọc tái xanh trong chớp mắt, vội vàng buông tay ra.

Tên địch đó cũng vội vàng tháo mặt nạ phòng độc xuống, sau khi gã ta nhìn thấy bình virus đã bị dao đâm thì cũng bị dọa bay mất linh hồn, vội vàng rút ra một cái mặt nạ phòng độc mới bên hông.

“Chết tiệt!”

Triệu Ngọc lại nhắm chuẩn cơ hội, tay trái đè đầu tên này, tay phải cầm dao, sau đó tay trái ra sức lướt về trước, lưỡi dao bén nhọn vừa vặn sượt vào cổ của tên địch…

Chẳng mấy chốc tên địch không còn phát ra tiếng nào nữa, chỉ có thể dùng hai tay bịt chặt miệng vết thương đang chảy máu như trút nước, nhưng vết thương sao có thể bịt lại được kia chứ?

Không bao lâu sau, gã ta chỉ có thể run rẩy, rồi không động đậy gì nữa.

Mẹ nó chứ!

Triệu Ngọc nhìn con dao đâm vào bình virus, nghiêng tai lắng nghe, đồng thời mở mặt nạ phòng độc vô hình và thuốc giải độc vô hình trong đầu ra, sẵn sàng bất cứ lúc nào.

May thay hắn không nghe thấy âm thanh chíp chíp khủng bố, mà máy đo lường chất lượng không khí và máy thăm dò vô hình trong đầu cũng không phát hiện ra bất thường gì cả.

Phù…

Lúc này Triệu Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng mà chỉ thở ra một hơi thì hắn lại nhớ đến tên tội phạm đồ tím.

Thế là hắn vội vàng rút người, bò ra khỏi hộp, sau đó tùy ý nhặt một khẩu súng trên người một thi thể rồi đuổi theo hướng tên tội phạm đồ tím biến mất.

Nhưng mà đầu gối của Triệu Ngọc đã bị thương rất nặng, hắn vừa mới bước hai bước thì đã cảm thấy đầu gối đau đến thấu tim, cơ thể lảo đảo một cái, lại ngã nhào xuống đất!

Ôi… A!!!

Hắn không ngờ rằng đầu gối sẽ bị thương nặng đến vậy, lập tức dùng máy nắn xương tàng hình, nhưng phải tốn ba nghìn điểm tích lũy để nâng cấp đạo cụ mới dùng được.

Nhưng mà vết thương ở đầu gối không chỉ ở xương, dù rằng đã dùng máy nắn xương rồi nhưng Triệu Ngọc vẫn đi cà nhắc, hoàn toàn không dám dùng lực ở đầu gối…

Trước mắt không có nạng để chống, mà Triệu Ngọc cũng sẽ không sử dụng máy bay quý giá vào chuyện chẳng quan trọng gì này, cho nên hắn vẫn cắn răng kiên trì đuổi theo ra ngoài.

Sau khi hắn đuổi theo đến hành lang, quả thật đã đau đến mức không chịu nổi nên đã dứt khoát nhảy bằng một chân, nhảy lò cò về phía trước…

May là tên tội phạm đồ tím phải kéo bình virus nặng nề, hơn nữa, vết thương trên người hắn ta cũng không nhẹ nên khi Triệu Ngọc nhảy một chân đuổi đến bãi đỗ xe thì đã nhanh chóng thấy được bóng dáng của hắn ta.

Chỉ thấy tên tội phạm đồ tím vẫn đang ra sức kéo bình virus về phía trước, xem ra hắn ta muốn đến thang máy, sau đó, đến đại sảnh của bữa tiệc thả virus!

Cái tên ngoan cố này làm vậy là vì cái gì chứ?

Triệu Ngọc vội vàng dồn sức nhảy vài bước, cuối cùng cũng đuổi kịp vào lúc hắn ta sắp đến chỗ thang máy!

“Không được cử động!” Triệu Ngọc hét to một tiếng, dùng súng nhắm vào tên tội phạm đồ tím.

Tên tội phạm đồ tím quay đầu lại liếc một cái, biểu cảm đã tê liệt cả rồi, không ngờ hắn ta lại bất chấp họng súng của Triệu Ngọc, cũng hoàn toàn không để ý đến hắn mà xoay người đi, tự làm việc của mình, tiếp tục kéo bình virus đi về phía trước!

Ôi trời!

Sau khi Triệu Ngọc nhắm chuẩn rồi thì lập tức bóp cò.

Phụt…

Viên đạn bắn ra, bắn trúng lưng tên tội phạm đồ tím, phụt một tiếng, tên tội phạm đồ tím ngã xuống đất, bình virus cũng nặng nề rơi xuống, phát ra tiếng đùng.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nhăn mặt lại nhảy thêm hơn mười bước, cuối cùng cũng đến gần tên tội phạm đồ tím.

Nhưng điều làm Triệu Ngọc không ngờ đến chính là tên tội phạm đồ tím thở hổn hển vài cái lại từ từ bò dậy, tiếp tục đưa tay ra kéo bình virus!

Nhưng lần này, hắn ta không kéo về phía trước nữa mà sau khi kéo nó đến trước mặt, hắn ta đặt tay lên van của bình virus.

Chết tiệt!

Triệu Ngọc sợ muốn chết, vội vàng nhắm vào cánh tay của hắn ta rồi bóp cò.

Kết quả, vào lúc mấu chốt nhất thì chuyện làm người ta bực bội nhất cũng đã xảy ra, trong súng… đã không còn đạn!

Chết tiệt!

Triệu Ngọc vứt khẩu súng đi, vội vàng lấy ra một con dao, muốn bước một bước dài, chém đứt cánh tay của tên tội phạm đồ tím trước.

Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, Triệu Ngọc vừa rút dao ra thì cái thang máy kia đột ngột mở ra, một đám bảo vệ từ bên trong xông ra ngoài…

Trong tay của những tên bảo vệ này đều cầm vũ khí, trên mặt đều mang mặt nạ phòng độc cùng một màu, vừa nhìn đã biết đây là… đàn em của tên tội phạm đồ tím!!!