← Quay lại trang sách

Chương 2281 Con rể là đại anh hùng

Một giờ sau, trên một chiếc xe chỉ huy màu đen ngoài cửa cao ốc Phú Hào“Thứ đó tên là Reskos, là một loại virus hoạt tính do một nhà khoa học Đông Âu vô tình làm ra trong lúc làm thí nghiệm” Mẹ vợ A Cầm giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Loại virus này lây lan thông qua đường hô hấp, có thể khiến tim phổi của con người suy kiệt chỉ trong thời gian ngắn, độc tính rất mạnh!”

“Nếu nó thật sự bị thả ra trong cao ốc thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!”

“Thôi được rồi, đừng chuyển đề tài vội!” Triệu Ngọc chỉ ngón tay ra bên ngoài và nói: “Mẹ hãy thả cô gái đó đi! Triệu Ngọc này bây giờ là người có uy tín, cô ấy giúp con, con không thể làm khó cô ta được!”

“Anh rể, anh có còn nhớ không vậy?” Đinh Lam nhắc nhở: “Lúc ở Seoul, là Amerola cướp anh đi đấy! Em biết chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử trong ngôi nhà tội ác, nhưng mà… Bây giờ tù trưởng đã không còn là bạn của chúng ta nữa rồi!”

“Anh mặc kệ!” Triệu Ngọc cố chấp nói: “Anh đã đồng ý với cô ấy rồi thì không thể không giữ lời được! Ừm… Đúng rồi, anh chỉ nhắc cô ấy gọi điện thoại cho mọi người thôi, sao mọi người bắt được cô ấy vậy?”

“Có quần chúng báo cảnh sát, nói đã thấy một người phụ nữ quần áo dính đầy máu leo tường bên ngoài cao ốc Phú Hào” Mẹ vợ nói: “Sau đó, Đinh Lam nhanh chóng qua đó bắt cô ta lại!”

“Sau đó…” Đinh Lam tiếp tra nói: “Cô ta nói rõ với bọn em tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong, còn nói cả số hiệu liên lạc của anh nữa!

“Cho nên bọn em mới tin lời của cô ta, mạo hiểm vọt vào trong!”

“Triệu Ngọc” A Cầm hỏi: “Vì sao trong cao ốc lại không có tín hiệu vậy? Chúng tôi đã chuẩn bị áp giải nữ sát thủ, thậm chí ngay cả Tịch Mộng Na cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà… chúng tôi lại không tài nào liên lạc với bọn tội phạm được!”

“Đặc công mà chúng tôi đã xếp vào trong cao ốc cũng không có cách nào truyền tin tình hình cụ thể ra ngoài được, tất cả mọi thứ đều lộn xộn cả…”

“Con lặp lại lần nữa, đừng có chuyển đề tài!” Triệu Ngọc lại đưa tay ra: “Thả Amerola ra trước! Sau đó con sẽ từ từ nói cho mọi người biết rốt cuộc trong cao ốc đã xảy ra chuyện gì!”

“Triệu Ngọc… Ừm…” Có lẽ vì đã giải quyết nguy cơ virus một cách viên mãn, nên cách A Cầm nói chuyện không kiên quyết giống trước nữa, mà nghiêm túc khuyên nhủ: “Cô gái đó bị thương rất nghiêm trọng, cho dù muốn thả cô ta thì cũng phải chờ chúng tôi trị liệu xong…”

“Đúng đấy, anh rể! Đúng là cô ta đã giúp chúng ta một chuyện lớn, em có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng mà…” Đinh Lam mím môi nói: “Anh nên biết, không ai trong ba người chúng ta làm chủ được việc có thể thả cô ta ra hay không?”

“Không sao cả” A Cầm gật đầu nói: “Tôi có thể xin giúp cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cấp trên nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu!”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ cẩn thận một phen, cảm thấy cũng có lý. Huống hồ, trước đó hắn đã đồng ý với Amerola rằng sẽ hợp tác với tù trưởng rồi.

Cho nên sau khi giải quyết triệt để chuyện này xong, mình có thể tìm cấp trên trình bày kế hoạch của mình.

Dù sao thì tất cả những tin tức mà Tịch Vĩ thu thập được đều đã bị hư hao, cho dù có hợp tác với Yusuf cũng không tổn thất gì. Chẳng những không bị tổn thất mà nói không chừng còn có thể lấy được lợi ích gì đó.

Được rồi!

Nếu như vậy thì giữ Amerola lại trước, sau đó thương lượng chuyện hợp tác với cô ta cũng được.

“Anh rể” Đinh Lam nghiêm túc nói: “Nếu anh đồng ý với mẹ nuôi… À… Không, đồng ý với đề nghị của sếp Hứa thì bây giờ chúng ta đi bệnh viện trước đã! Vết thương trên đầu gối của anh chắc chắn không nhẹ đâu, phải kiểm tra tường tận, không thể kéo dài thêm nữa…”

À…

Cuối cùng Triệu Ngọc cũng biết, hóa ra mẹ vợ mình họ Hứa tên Cầm, Hứa Cầm, Miêu Khôn, hai người này chỉ nhìn tên thôi cũng cảm thấy rất xứng đôi rồi!

“Không sao cả… Không sao cả…” Triệu Ngọc không chút để ý, xua tay nói: “Con muốn hỏi chuyện này, hai người đã tìm được Lý Lệ Nhã và Lý Thiến chưa? Hai người họ thế nào rồi?”

“Tìm được rồi” Hứa Cầm trả lời: “Lý Thiến ở trong phòng quan sát camera, lúc chúng tôi vọt vào trong cao ốc thì cô ta đã hôn mê rồi, bây giờ đã được đưa vào bệnh viện, chắc là không sao!”

“Vậy còn…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Lý Lệ Nhã thì sao?”

“Lý Lệ Nhã cũng không sao cả” Hứa Cầm trả lời: “Chúng tôi tìm thấy cô ta trong phòng Tổng thống tầng cao nhất, hình như cô ta bị thứ gì đó đốt, trên cổ có vết thương, còn có vết thương hở như bị đâm, chảy không ít máu, bây giờ cũng đã được đưa đến bệnh viện rồi!”

“Vậy…” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Lần này, kẻ địch rất hung hãn, đàn em của Lý Phú Hào bị bọn chúng trà trộn vào rất nhiều! Cho nên chúng ta tốt nhất nên phái người bảo vệ Lý Lệ Nhã, đừng cho bất kỳ ai tiếp cận!”

“Yên tâm đi!” Hứa Cầm gật đầu nói: “Chuyện này tôi cũng nghĩ tới, nên đã sắp xếp toàn kiện tướng đắc lực qua đó rồi!”

Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…

Lúc này, bên ngoài xe chỉ huy có người gõ cửa, Đinh Lam nhanh chóng mở cửa, thấy có một nhân viên đặc công đứng chờ và đưa thứ gì đó cho Đinh Lam.

Sau khi Đinh Lam đóng cửa lại, cô lại đưa thứ mình đang cầm cho Triệu Ngọc, hóa ra là điện thoại di động và tai nghe bluetooth bị bọn tội phạm lấy đi lúc trước.

“Triệu Ngọc” Hứa Cầm hỏi: “Bây giờ chúng tôi có thể đưa cậu đi bệnh viện rồi chứ?”

Nhìn thấy Triệu Ngọc không có dị nghị gì, Hứa Cầm bật bộ đàm lên thông báo cho người lái xe đằng trước, lúc này, xe chỉ huy mới chậm rãi khởi động.

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Mẹ định dùng xe chỉ huy đưa con đến bệnh viện sao? Mẹ cũng đi cùng với con à? Chẳng lẽ… mẹ không cần ở lại bên cao ốc xử lý những chuyện còn lại ư?”

“Hừ!” Hứa Cầm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Triệu Ngọc và nói: “Nhiệm vụ chủ yếu của tôi bây giờ là tìm hiểu những chuyện đã xảy ra từ miệng cậu!”

“Con rể của tôi, đại anh hùng!” Hứa Cầm cân nhắc nói: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì ở bên trong không?”

“Ừm… Con cảm thấy…” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là đại anh hùng con rể, hoặc là đại anh hùng cô gia mới đúng chứ?”

“Triệu Ngọc, không phải tôi đang nói đùa với cậu đâu!” Mẹ vợ có vẻ sốt ruột: “Cậu phải biết rằng tôi biết tường tận mọi chuyện càng sớm thì có thể sắp xếp xử lý mọi chuyện càng sớm! Chuyện này không phải là nhỏ, không thể qua loa được!”

“Đúng thế, đúng là không thể qua loa được” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất mẹ hãy phong tỏa cao ốc, bắt tất cả các nhân viên lại, trong đó chắc chắn vẫn còn người của bọn tội phạm trà trộn vào!”

“Chuyện này cậu không cần quan tâm, cậu mau nói cho tôi biết” Mẹ vợ hỏi: “Những tên tội phạm này rốt cuộc là ai?”

“Ừm… Mặt bọn họ hóa trang hết cả…” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa không phải đã chết hết rồi sao? Nếu mẹ không biết thì làm sao con biết được bọn họ là ai?”

“Cậu… rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Mẹ vợ vỗ tay nói: “Chẳng lẽ chỉ vì tôi không nói cho cậu biết thứ biến mất trên bến tàu là vũ khí virus sao? Lòng dạ của cậu chắc là không hẹp hòi đế vậy đâu nhỉ?”

Thật ra, sở dĩ Triệu Ngọc ấp úng không phải bởi vì lòng dạ hẹp hòi, mà là vì hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất biên tập ra một câu chuyện đáng tin!

Hắn đang nghĩ, một khi loại trừ hết tất cả những đạo cụ trong hệ thống của mình ra thì cả câu chuyện này có xuất hiện lỗ hổng gì hay không?

May mà…

Những tên tội phạm trực tiếp đánh nhau với mình gần như là đã chết hết rồi! Chết vô đối chứng, có phải mình có thể nói bừa mọi chuyện, biến mình thành đại anh hùng không biết sợ là gì hay không?

Tuy nhiên, kỹ thuật viên kia vẫn còn sống, hơn nữa còn có một vài tên tội phạm may mắn còn sống, nhưng lời nói của những người này đã không ảnh hưởng toàn cục nữa.

Vậy được rồi, nếu mẹ vợ đã gọi mình là đại anh hùng rồi thì tôi đây cứ làm đại anh hùng đi!

Ha ha ha…