← Quay lại trang sách

Chương 2282 Mục đích của tên tội phạm

Thế là Triệu Ngọc thi triển ra bản lĩnh buôn dưa tự biên tự diễn xuất chúng của mình, kể lại tường tận tất cả mọi chuyện mà hắn trải qua trong cao ốc, tất nhiên mọi chuyện đều được thêm mắm dặm muối, bịa tới mức trời đất tối sầm, nước miếng tung toé…Thật ra sau khi loại bỏ các đạo cụ thần kỳ, cho dù Triệu Ngọc không thêm mắm dặm muối thì biểu hiện của hắn cũng đủ đặc sắc rồi!

Nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, nhiều tên tội phạm cầm vũ khí như vậy, kế hoạch tinh vi như thế, vũ khí virus nguy hiểm như thế, cuối cùng không ngờ bị một mình Triệu Ngọc phá huỷ hết, chuyện này nghe qua thật sự giống như chuyện trong mơ!

Cho nên Hứa Cầm và Đinh Lam nghe kể mà không dám nháy mắt, tuy trong mắt có nghi ngờ, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn nhiều hơn!

“Anh nói…” Đinh Lam mở to mắt hỏi: “Anh nấp ngay trong đường ống thông gió, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy anh à?”

“Không phải anh đã nói với em rồi sao!” Triệu Ngọc nói: “Anh đã phá bóng đèn rồi! Tối như thế, thời gian lại gấp gáp như thế, bên cạnh lại có một con đường, đương nhiên bọn họ sẽ nghĩ là anh đã chạy trốn rồi!”

“Nhưng mà tôi không rõ…” Hứa Cầm nghi ngờ hỏi: “Nếu bọn họ định lợi dụng đường ống thông gió để lan truyền virus thì vì sao cuối cùng lại phải kéo từng bình virus ra bên ngoài vậy?”

“Chạy trốn, đương nhiên là để chạy trốn rồi!” Triệu Ngọc đã nghĩ sẵn lời kịch, không cần nghĩ ngợi đã nói ngay: “Con giỏi quá mà! Bảy tám tên tội phạm bị con đánh tới mức tơi bời tan tác, tên còn lại vừa thấy không ai ngăn được con, cho nên đành phải kéo từng bình virus ra ngoài để thả virus!”

“Hắn ta còn tưởng rằng nhiều tên tội phạm như vậy có thể kéo chân con lại khoảng ba năm phút đồng hồ, cho nên mới định mang bình virus vào trong đại sảnh chuyên tổ chức tiệc tùng, bắt đầu thả khí độc từ chỗ đó!”

“Nhưng mà hắn ta chẳng ngờ con không cần thời gian dài như thế đã xử lý hết tất cả những tên đó rồi!”

“Hừ! Nếu như đầu gối không bị thương thì con đã sớm giải quyết luôn cả tên khốn đó rồi, không cần làm cho mọi người căng thẳng đến thế!”

“Anh…” Đinh Lam hiểu biết năng lực của Triệu Ngọc, cho nên còn nhíu chặt mày, vẫn đang nghi ngờ: “Nhiều tên tội phạm như vậy, anh còn bị thương nữa, anh… đánh bại bọn họ như thế nào? Anh không trúng đạn sao?”

“Vỡ vẩn” Triệu Ngọc bĩu môi, bày ra tư thế ông đây giỏi nhất: “Bọn họ chúng có súng, anh cũng có mà! Ai nói anh cần phải liều mạng với bọn họ chứ?”

“Hơn nữa, trong phòng tối như thế, bọn họ không thấy rõ ai với ai, phải nổ súng rất cẩn thận, anh thì khác! Bất kể anh bắn trúng ai thì cũng là kẻ địch hết!”

Triệu Ngọc nói nghe thật nhẹ nhàng nhưng Hứa Cầm và Đinh Lam nghe vậy thì vẫn không thể thản nhiên chấp nhận được.

Hai người họ vẫn cảm thấy trong lời nói của Triệu Ngọc có rất nhiều chuyện quá mức phù phiếm, nhưng mà Triệu Ngọc lại nói một cách hợp tình hợp lý, sự thật lại bày ngay trước mắt, không cho phép bọn họ không tin!

“Nếu… cậu thật sự có bản lĩnh lớn như vậy…” Hứa Cầm đỡ cằm nói: “Vậy thì bảo cậu đi điều tra phá án có khác gì giết gà bằng dao mổ trâu đâu!”

“Bản lĩnh này của cậu đúng là trước kia chưa từng có, sau này cũng không có ai vượt qua nổi!”

“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc khiêm tốn nói: “Cùng lắm chỉ là trước kia không bằng 007, sau này không bằng Mission Impossible thôi!”

“…” Đây vẫn là lần đầu tiên mẹ vợ được chứng kiến năng lực dõng dạc chẳng biết xấu hổ của Triệu Ngọc, cạn cả lời.

“Nhóm người này thật sự không đơn giản” Đinh Lam cân nhắc nói: “Có thể gây ra chuyện lớn như vậy dưới sự giám sát nghiêm mật của chúng ta, đúng là có bản lĩnh đấy!”

“Đúng đấy! Mẹ cảm thấy…” Hứa Cầm nói: “Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Lý Phú Hào! Tuy ông ta đã bị mấy tên tội phạm đó bắn chết, nhưng điều này không thể chứng minh vụ việc lần này không liên quan tới ông ta!”

“Đúng” Đinh Lam nói: “Tên của Lý Phú Hào không ngừng lặp đi lặp lại trong tin tức tình báo của Tịch Vĩ, chắc chắn không phải ngẫu nhiên”

“Còn nữa…” Hứa Cầm lại nói: “Vừa rồi Triệu Ngọc nói tên tội phạm ngụy trang thành bảo vệ đã bắn chết tên tội phạm bôi thuốc màu lên mặt, chuyện này chứng minh trong nội bộ băng đảng tội phạm này có mâu thuẫn, có lẽ bọn chúng đến từ những thế lực khác nhau!”

“Nhiều tên tội phạm có thể ngụy trang thành bảo vệ trà trộn vào như vậy, nếu không có Lý Phú Hào giúp đỡ, chỉ sợ không có khả năng thành công đâu nhỉ?”

“Cho nên…” Đinh Lam gật đầu: “Đám tội phạm ngụy trang thành bảo vệ như vậy, có khả năng là người của Lý Phú Hào? Chẳng lẽ… Lý Phú Hào vốn là một bọn với đám tội phạm này, nhưng cuối cùng lại bị bọn tội phạm tính kế?”

“Lời này có lý!” Triệu Ngọc vừa xem di động của mình, vừa nói với Đinh Lam: “Không phải mọi người đã tìm thấy thi thể của Lý Phú Hào rồi sao? Vẫn nên mau chóng khám nghiệm thi thể cho ổn thỏa, phú hào như bọn họ có khi nào sẽ có thế thân không?”

“Chẳng lẽ cậu hoài nghi…” Hứa Cầm hiểu ra ý của Triệu Ngọc, nhíu chặt mày nói: “Người đã chết đó không phải là Lý Phú Hào?”

“Lý Phú Hào biết thân phận của ông ta sắp bại lộ, cho nên muốn lợi dụng vụ việc lần này để thoát khỏi thân phận này? Giống như… giống như Chu Vận Địch trước kia ấy?”

“Chắc là không phải đâu nhỉ?” Đinh Lam đề xuất ý kiến phản đối: “Nếu thật sự muốn lợi dụng thế thân để thoát khỏi thân phận này, thì nhất định phải hủy diệt thi thể mới được! Bởi vì chúng ta chắc chắn sẽ khám nghiệm thi thể!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nhún vai: “Có lẽ kế hoạch ban đầu của bọn họ là định hủy diệt luôn cả thân phận của Lý Phú Hào, nhưng mà bởi vì cuồng thám Triệu Ngọc này xuất hiện, làm loạn kế hoạch của bọn họ, cho nên chưa kịp ra tay?”

“Chuyện này…” Lần này, đến lượt Đinh Lam đen mặt…

“Nếu như chúng ta không biết thân phận của tên tội phạm thì ít nhất chúng ta có thể phỏng đoán mục đích của bọn chúng mà?” Hứa Cầm nói: “Bọn chúng có hành động lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Bọn họ tổng cộng đưa ra ba điều kiện” Đinh Lam nói: “Nữ sát thủ, Tịch Mộng Na và tin tức tình báo của Tịch Vĩ! Hai điều cuối thì còn hiểu được, nhưng điều thứ nhất là có ý gì?”

“Có khi nào… nữ sát thủ là đồng bọn với đám tội phạm này hay không?”

“Em gái à, mấy ngày không gặp mà đầu em bị chập mạch rồi à?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Nếu nữ sát thủ là một bọn với đám tội phạm, như vậy tại sao cô ta không chờ thêm một ngày nữa hẵng giết Lý Phú Hào?”

“Có lẽ…” Đinh Lam tự tìm lý do cho mình: “Nữ sát thủ là thân thích gì đó với đám tội phạm này, hành vi của nữ sát thủ là hành vi cá nhân! Sau đó, đám tội phạm đó muốn cứu cô ta, cho nên mới muốn chúng ta giao cô ta ra?”

“Nhưng ngôn ngữ của cô ta hoàn toàn khác với ngôn ngữ mà bọn tội phạm nói, tuy nghe thấy rất giống nhưng lại cách nhau mấy ngàn kilomet!” Triệu Ngọc nói: “Nữ sát thủ nói tiếng địa phương của Indonesia, đám tội phạm nói tiếng địa phương của Melaka, chắc hẳn bọn họ không có quan hệ thân nhân gì đâu!”

“Từ lúc tên tội phạm yêu cầu chúng tôi giao nữ sát thủ ra thì…” Hứa Cầm nói: “Chúng tôi cũng đã đột kích thẩm vấn cô ta rồi, nhưng cô ta không nói gì cả!”

“Con có cảm giác…” Triệu Ngọc nói: “Việc trao đổi nữ sát thủ chỉ là thủ đoạn của đám tội phạm đó, chỉ muốn làm rối chúng ta mà thôi!”

“Hả?” Hứa Cầm mở to hai mắt: “Nói như vậy thì Tịch Mộng Na và tin tức tình báo của Tịch Vĩ mới là mục đích chủ yếu của bọn chúng hả?”

“Không!” Triệu Ngọc có vẻ khẳng định nói: “Con cho rằng mục đích quan trọng nhất của bọn chúng không phải những thứ này, mà là…”

Nói xong, Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào chính mình.

“Hả?” Hứa Cầm cả kinh: “Ý của cậu là đám tội phạm vì cậu mà gây ra chuyện này sao?”