Chương 2284 Đục khoét nền tảng
Vào lúc mười hai giờ đêm, trong văn phòng của một bác sĩ nào đó tại bệnh viện Ma Đô“Cái gì?” Đinh Lam cầm phim chụp X-Quang, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đầu gối của anh ấy đã thành ra như vậy rồi mà ông còn nói xương cốt của anh ấy không sao cả?”
“Đúng vậy, chỉ tổn thương phần mềm và tổn thương một bộ phận thần kinh nhỏ thôi” Bác sĩ nói: “Thật sự không cần phải phẫu thuật đâu! Cũng không cần bó bột luôn, cùng lắm chỉ nẹp cố định lại, tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục rồi!”
“Đùa giỡn cái gì vậy? Các ông thuộc bệnh viện chính quy đấy hả?” Đinh Lam há hốc mồm, lại cầm phim chụp X-Quang xem một hồi lâu, rồi mới thì thào nói: “Anh rể tôi… sao lần nào cũng may mắn như vậy nhỉ?”
“Ừm…” Bác sĩ lại nói: “Nếu như cô vẫn còn lo lắng thì buổi sáng ngày mai làm kiểm tra tường tận đi! Dù sao thì qua phim chụp X-Quang, tôi có thể chắc chắn xương cốt không có vấn đề gì hết!”
“Vậy…” Đinh Lam nói: “Mấy vết thương do dao trên người anh ấy thì sao? Cũng không sao à?”
“Không sao, không sao cả” Bác sĩ gật đầu nói: “Tôi đã kiểm tra hết rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi, tình trạng chảy máu của miệng vết thương không đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần khâu mấy mũi là được!”
“…” Đinh Lam vỗ trán, thậm chí cảm thấy bác sĩ trước mắt mình là giả mạo…
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh đơn được bảo vệ nghiêm mật nào đó, Triệu Ngọc đang nhấm nháp hương vị tuyệt vời của bánh bao hấp Nam Tường và vịt tương lão Trần.
“Wow…” Mẹ vợ thấy vậy thì líu hết cả lưỡi: “Cậu không thấy ngấy à? Ăn như vậy mà không sợ bị tắc động mạch à?”
“Mẹ có thể mong con được khỏe mạnh bình an một chút không?” Triệu Ngọc thuận tay bẻ chân vịt xốp giòn xuống, đưa cho mẹ vợ: “Qua đây, người tham có tội, mẹ cũng nếm thử chút đi!”
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng mẹ vợ đã cười nhạo cách ăn uống của mình thì chắc chắn sẽ không nhận phần quà lớn này.
Nhưng không ngờ là Hứa Cầm lại dùng hai ngón tay kẹp chân vịt lên, sau đó nhẹ nhàng nếm một miếng…
“Ừm… Vị cũng không tệ lắm, nhưng mà hơi lạnh rồi!”
“Không sao hết, không sao hết, có nước canh nữa này!” Triệu Ngọc mở hộp đồ ăn mua ngoài ra: “Con còn mua vằn thắn nữa đấy! Con ăn vằn thắn, mẹ uống nước canh, thấy hợp lý không?”
“Xì!” Hứa Cầm liếc Triệu Ngọc một cái, nhưng rồi lại bật cười: “Triệu Ngọc à Triệu Ngọc, bây giờ tôi đã dần hiểu vì sao cậu lại lọt vào mắt xanh con gái cưng của tôi rồi!”
“Cậu đúng là có chút… có chút khác thường! Nhất là da trên khuôn mặt này của cậu, tôi thật muốn lấy thước đo thử xem dày bao nhiêu!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc ôm quyền thi lễ, sau đó tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến: “Ôi, thơm quá… Không nghĩ tới đã muộn thế này rồi mà còn có thể mua được đồ ăn chính tông như vậy…”
“Lúc trước, khi cậu và Miêu Miêu còn ở Cục Cảnh sát Dung Dương, Miêu Miêu ghét cậu vô cùng!” Hứa Cầm nhớ lại: “Nó nói là nó lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp phải tên lưu manh nào không biết xấu hổ đến thế!”
“Cậu biết không? Lúc ấy, trong lòng tôi đã có dự cảm, con gái của tôi rất có khả năng sẽ xảy ra gì đó với tên lưu manh này!”
“Hả?” Triệu Ngọc chỉ cắn một cái đã hết sạch bánh bao hấp, thở dài: “Giác quan thứ sáu của mẹ chuẩn thật đấy!”
“Còn phải nói nữa à?” Hứa Cầm cười nói: “Bởi vì con gái tôi từ trước đến nay chưa từng cố ý đánh giá người khác như thế, hơn nữa cả quá trình toàn là đánh giá xấu!”
“Chuyện này chứng minh, trong lúc bất tri bất giác, con gái tôi đã bắt đầu để ý tên lưu manh này rồi!”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu: “Không ai hiểu con bằng mẹ, vẫn là mẹ hiểu biết Miêu Miêu nhất…”
“Nói ra, cũng thật là áy náy” Hứa Cầm thả chân vịt xuống, cảm khái: “Bởi vì nguyên nhân công việc nên tôi vẫn không có thời gian bầu bạn bên con gái mình, người mẹ như tôi đúng là vô cùng thất bại!”
“Những lời này của mẹ… hình như con đã từng nghe ai nói rồi đấy” Triệu Ngọc ngừng nhấm nuốt, phồng má nói: “Ông già nhà mẹ, à… Không, chồng trước của mẹ cũng từng nói với con một câu y hệt như vậy, hơn nữa, vẻ mặt cũng giống mẹ đến chín mươi chín phần trăm!”
“Đừng nhắc đến tên khốn đó” Hứa Cầm xua tay nói: “Đó là một sai lầm cấp thấp của tôi lúc tuổi còn trẻ! Có điều… Nói đi nói lại, tên kia luôn luôn tự cao, rất ít khi coi trọng ai!”
“Mới đầu, tôi còn tưởng rằng là do yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì cậu là bạn trai của Miêu Miêu cho nên ông ta mới ưu ái cậu!”
“Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi đã nghĩ lầm rồi, đúng là ông ta không nhìn lầm người!”
“Triệu Ngọc” Hứa Cầm nháy nháy mắt, hỏi: “Cậu có hứng thú sang chỗ tôi làm việc không? Chỗ tôi có nhiệm vụ thích hợp với cậu hơn đấy!”
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Một câu này khiến Triệu Ngọc phun hết mấy thứ mới vừa ăn vào trong miệng ra.
“Mẹ vợ à, mẹ đừng trêu đùa con nữa!” Triệu Ngọc nhăn mặt nói: “Đầu tiên, con là một thần thám, phá án mới là sở trường của con, tuy con rất giỏi đánh nhau, nhưng đây lại không phải chuyện con giỏi nhất!”
“Tiếp theo, con thật sự vô cùng, vô cùng, vô cùng xa lạ đối với ngành chống khủng bố này, chuyện con không am hiểu thì chắc chắn không thể làm tốt được!”
“Cuối cùng, mẹ không nên đục khoét nền tảng như vậy!” Triệu Ngọc vừa mở vịt tương ra vừa nói: “Nếu con dám đi theo mẹ, cha vợ chắc chắn sẽ bổ đầu con ra!”
“Không cần để ý tới lão ta!” Hứa Cầm khoanh tay: “Tôi bảo đảm ông già khốn nạn đó tuyệt đối không dám ngăn cản đâu! Có điều… Cậu nói cũng có lý, tôi không thể ép buộc được, nhưng cậu hãy nhớ kỹ những gì tôi nói hôm nay, khi nào muốn nếm thử một vài thử thách mới lạ thì cứ tới tìm tôi là được!”
“Vâng, Tiên Nhân Chưởng đại nhân!” Triệu Ngọc ngả ngớn cúi chào, sau đó bưng cái tô to lên bắt đầu uống canh, ăn rất là sảng khoái, nghe đã thấy thèm thuồng rồi…
“Đúng rồi, Triệu Ngọc…” Trò chuyện đến đây, cuối cùng Hứa Cầm cũng trở lại chủ đề chính, thu nụ cười lại và hỏi Triệu Ngọc: “Có chuyện này rất là kỳ lạ!”
“Chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc đang dùng đũa gắp vằn thắn, không rảnh giương mí mắt.
“Chúng tôi đã lục soát khắp cả cao ốc, và cả con đường ngầm dưới đất kia rồi” Hứa Cầm nói: “Nhưng mà không tìm thấy bất kỳ thiết bị chặn sóng nào của kẻ địch hết!”
“Cái gì? Chặn sóng?” Triệu Ngọc hồi hộp kêu một tiếng, nhất thời nhận ra có gì đó không ổn.
“Đúng rồi!” Hứa Cầm thật sự nói: “Mấu chốt là có vẻ không hợp lý! Cậu xem, là bọn chúng chủ động muốn trao đổi với chúng ta đúng không?”
“Nhưng bọn chúng tự nhiên lại che chắn tín hiệu, thế là có ý gì? Điều này rõ ràng gây bất lợi cho chính bọn chúng mới đúng?”
“Nếu có thể liên lạc với chúng ta bất cứ lúc nào thì tức là cũng có thể uy hiếp chúng ta bất cứ lúc nào, nhưng mà… Một khi tín hiệu bị gián đoạn, thì chẳng lẽ bọn chúng không sợ chúng ta đột nhiên vọt vào trong cao ốc sao?”
“Ừm… Chuyện này thì…” Triệu Ngọc cân nhắc một phen, nói: “Có lẽ bọn chúng không hy vọng tin tức bị lộ ra ngoài, bị những vị khách khác phát hiện? Nếu bọn chúng biết tin, chắc chắn sẽ dẫn tới khủng hoảng, sẽ không khống chế được cục diện nữa!”
“Vậy sao? Nhưng mà…” Hứa Cầm nhíu mày, lời giải thích của Triệu Ngọc hiển nhiên không thể làm bà tin phục.
“Nếu bọn chúng có thể khống chế tín hiệu, thì vào lúc bọn chúng muốn liên lạc với mọi người, chỉ cần tắt máy chặn sóng là được, không phải sao?” Triệu Ngọc tiếp tục giải thích: “Đúng rồi, mọi người hãy điều tra kỹ các thi thể đó, có một tên tội phạm vẽ màu xanh trên mặt, gã ta cõng một cái máy gì đó, chắc là máy chặn sóng nhỉ?”
“Đó là máy chặn sóng phạm vi nhỏ!” Hứa Cầm nói: “Chúng tôi đã tìm được rồi, công suất nhỏ như vậy, vốn không đủ che chắn cả tòa nhà lớn!”
“Vấn đề kỳ quặc nhất chính là chuyện này…” Hứa Cầm nhíu chặt mày nói: “Cậu có biết không? Dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt, thiết bị có thể chặn sóng của cả tòa nhà lớn như vậy chỉ có quân sự mới làm được thôi!
“Chuyện này không có khả năng…”