← Quay lại trang sách

Chương 2286 Làm hay lắm

“Miêu… Miêu Miêu…” Đột nhiên nhìn thấy con gái mình, Hứa Cầm có hơi bất ngờ, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Sao con lại tới đây?”“Mẹ!” Miêu Anh sớm biết mẹ mình ở đây nên vui vẻ chào đón, tiến lên ôm Hứa Cầm một cái thật chặt.

“Ôi trời…” Trong mắt Hứa Cầm nổi lên nước mắt: “Mẹ nhớ con chết đi được, vốn định Tết đến nhất định phải xin nghỉ phép, nhưng không ngờ… Haizzz…”

“Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ sắp chết rồi!” Miêu Anh nói: “Nếu không phải cha nói cho con thì con cũng không biết là được gặp mẹ ở đây đâu!”

“Ừm…” Nghe thấy Miêu Anh nhắc tới Miêu Khôn, Hứa Cầm đột nhiên biến sắc, vội kéo tay Miêu Anh mà hỏi: “Không đúng! Con… không phải con ở tổng bộ sao? Sao có thể…”

“Con đi cùng với Tịch Mộng Na!” Miêu Anh trả lời: “Cấp trên phái con hộ tống!”

“À…” Hứa Cầm lại hỏi: “Sau khi giải trừ lệnh cảnh báo, chẳng phải mẹ đã báo cáo và bảo bọn họ đừng đưa Tịch Mộng Na đến đây rồi à?”

“Là như thế này…” Miêu Anh giải thích: “Cấp trên cho rằng, nếu tên bọn phạm muốn dùng Tịch Mộng Na để trao đổi thì có lẽ Tịch Mộng Na sẽ biết thân phận của những tên tội phạm này!”

“Cho nên bọn họ quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, đưa Tịch Mộng Na tới đây, hiệp trợ mọi người tiến hành điều tra!”

“Ừm…” Hứa Cầm gật đầu: “Cũng đúng! Vậy… giờ Tịch Mộng Na đang ở đâu?”

“Bọn con đã đưa cô ta đến văn phòng thành phố Ma Đô rồi, có ban ngành đặc biệt trông giữ” Miêu Anh nói: “Con không phải chủ quản, cho nên vừa nghe nói mọi người ở đây là con lập tức chạy tới ngay…”

Nói tới đây, Miêu Anh mới có cơ hội liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, ánh mắt đương nhiên tràn ngập tha thiết, chỉ hận không thể chạy như bay tới ôm Triệu Ngọc một cái.

Nhưng mà mẹ mình cũng có mặt, nên Miêu Anh không dám mạnh dạn như thế.

“Đến đây đi, em yêu à! Anh cũng nhớ em muốn chết rồi này!” Triệu Ngọc lại không coi ai ra gì, vẫn mở hai tay ra: “Tới đây đi, hôn anh một cái đi! Ha ha ha ha…”

⚝ ✽ ⚝

Ba người phụ nữ trong phòng đồng thời đen mặt lại…

“Triệu Ngọc, anh còn dám đùa cợt nữa à? Anh nhìn lại anh đi, một năm đã vào phòng bệnh bao nhiêu lần rồi?” Tiểu thư Miêu đen mặt chất vấn, sau đó lại mím môi một cái, rõ ràng đang hỏi Triệu Ngọc: Anh không sao chứ, anh yêu?

Triệu Ngọc có thần giao cách cảm, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt của tiểu thư Miêu, lập tức vỗ ngực nói: “Không sao cả! Ông đây là Bát Đại Kim Cương chuyển thế, có bàn tay vàng vô địch mà! Ha ha… Khụ khụ… Khụ khụ…”

Do vỗ ngực quá mạnh, kết quả giọng cười điên cuồng biến thành không ngừng ho khan.

Để che giấu vẻ xấu hổ, hắn nhanh chóng giơ tay lên, nói với mọi người.

“Không sao hết, yên tâm đi! Không phải mẹ vợ nói anh có duyên với phụ nữ sao?” Triệu Ngọc nói: “Ngày mai cứ giao Tịch Mộng Na cho anh đi! Anh nhất định sẽ cạy tin tức ra khỏi miệng của cô ta!”

“Thật tốt quá…” Đinh Lam nheo mắt lại: “Xem ra ngày mai anh rể sẽ bận rộn lắm đây!”

“Đến đây đi, Miêu Miêu!” Triệu Ngọc lại mở hai tay ra: “Qua đây ôm một cái chắc là được chứ nhỉ?”

“…” Tiểu thư Miêu hung hăng lườm Triệu Ngọc một cái, rồi mới xoay người lại, nói với Hứa Cầm: “Mẹ, lần này là đội trưởng Tôn dẫn đội qua đây, ông ấy đang ở bên ngoài! Có phải mẹ nên đi gặp ông ấy để bàn giao Tịch Mộng Na không?”

“À, lão Tôn đến đây hả?” Hứa Cầm gật đầu nói: “Vậy được rồi! Để mẹ ra ngoài chào hỏi, ừm…” Bà nhìn thoáng qua Triệu Ngọc, lại nhìn con gái Miêu Anh và con gái nuôi Đinh Lam của mình, vui mừng nói: “Rất tốt, người một nhà đoàn tụ rồi!”

“Hơn nữa, mẹ cũng không cần lo lắng như trước kia, nếu đều đến vì cùng một nhiệm vụ thì các con cũng không cần cố kỵ thỏa thuận giữ bí mật, có thể trò chuyện thoải mái rồi!”

Nói xong, Hứa Cầm lại bắt lấy hai tay của Miêu Anh và nói: “Miêu Miêu à! Mẹ nhớ con quá, đêm nay con đến chỗ mẹ nghỉ ngơi đi! Mẹ có rất nhiều điều muốn nói với con!”

“Dạ…” Miêu Anh dùng sức gật đầu: “Con cũng vậy!”

Nghe thấy Miêu Anh trả lời, Hứa Cầm mới mỹ mãn kéo mở cửa phòng, đi ra bên ngoài.

“Phù…”

Sau khi Hứa Cầm đi rồi, Triệu Ngọc thở phào một hơi, tuy hắn không sợ mẹ vợ nhưng có mẹ vợ ở đây, hắn cảm thấy không quá tự tại.

Có lẽ đây là bệnh chung của tất cả con rể trên đời nhỉ?

“Ha ha ha… Hay quá!” Đinh Lam vui vẻ kéo cánh tay Miêu Anh, nói: “Em đã không gặp chị lâu quá rồi!”

“Không sao cả, không sao cả…” Triệu Ngọc xua tay nói: “Đinh Lam, em không cần tị hiềm đâu, anh với chị em cùng lắm chỉ hôn môi thôi, sẽ không quá đáng đâu!”

“Triệu Ngọc…” Miêu Anh nheo mắt lại: “Em xin anh đấy, anh đã như vậy rồi, đừng có phát điên nữa!”

“Không, anh rể nói đúng” Đinh Lam cười nói: “Hai người đúng là ‘đất cằn gặp mưa’ mà, mau đi thân thiết đi, em không ở đây làm bóng đèn nữa đâu!”

Nói xong, Đinh Lam xoay người định đi ra ngoài.

“Không, em chờ một chút đã!” Ai ngờ, Miêu Anh ngăn Đinh Lam lại, sau đó lấy di động của mình ra và gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng mà điện thoại mới vừa vang hai tiếng thì cô lại bỗng nhiên cúp máy.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc dường như có dự cảm gì đó, sau khi Miêu Anh mở cửa phòng, chỉ thấy một bóng dáng lén lút chạy vào trong.

“Đờ mờ…” Nhìn người nọ, Triệu Ngọc không khỏi líu lưỡi, miệng thì thào nói: “Lần này thì hay rồi, đúng là người một nhà đoàn tụ rồi!”

Chỉ thấy người tới không phải ai khác, đúng là cha vợ thân yêu của Triệu Ngọc – Miêu Khôn!

“Hộc hộc… Hộc hộc…” Không biết là vì căng thẳng hay do nguyên nhân khác, sau khi Miêu Khôn đi vào thì thở hồng hộc, không ngừng lau mồ hôi, cứ như mới vừa chạy Marathon xong vậy.

“Ôi trời, ôi trời…” Sau khi dừng lại, ông vuốt ngực nói: “Miêu Miêu à, chiêu điệu hổ ly sơn này của con hay thật!”

“Cha đang bực bội đây này, cao ốc Phú Hào xảy ra chuyện lớn như vậy mà bà ta không quay về tự mình xử lý, cứ đòi ở đây canh giữ con rể, làm thế có phải là quá vớ vẩn không?”

“Con… Ừm…” Triệu Ngọc nghẹn lời, chỉ qua vài câu ngắn ngủn, hắn đã nhìn ra Miêu Khôn sợ hãi Hứa Cầm đến mức nào.

“Cha nuôi!” Đinh Lam cũng ôm trán nói: “Cha cũng đến đây à?”

“Ôi, Lam Lam…” Miêu Khôn lên tiếng chào: “Con cũng ở trong này thì hay quá!”

“Yên tâm đi!” Miêu Anh nói: “Con đã nói trước với đội trưởng Tôn rồi, mười phút là đủ, cha tranh thủ thời gian đi!”

“Được, được!” Miêu Khôn gấp gáp đi tới trước mặt Triệu Ngọc, thậm chí không kịp hỏi thương tích của Triệu Ngọc ra sao mà đi thẳng vào vấn đề ngay: “Triệu Ngọc, trước đó cha không kịp gọi điện thoại cho con! Thằng nhóc con hãy nhớ kỹ cho ta, mặc kệ quả cầu gai… Ừm, người phụ nữ kia hứa với con cái gì, con cũng không được đến dưới tay bà ta làm việc!”

“Ôi đờ mờ…” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Cha với mẹ vợ con đúng là có thần giao cách cảm mà! Làm sao cha biết bà ấy muốn đào góc tường của cha thế?”

“Vô nghĩa, sống chung nhiều năm như vậy, cha còn chưa hiểu bà ta sao?” Miêu Khôn tỏ vẻ khổ đại cừu thâm, nói: “Chuyện cao ốc Phú Hào, con làm hay như vậy, xinh đẹp như vậy, phi nhân loại như vậy! Bà ta có thể không coi trọng con sao?”

“Đừng, đừng…” Triệu Ngọc nhanh chóng xua tay: “Cha nói quá mức rồi, con chỉ ngăn cản một vụ khủng bố tấn công nho nhỏ thôi! Không có gì đáng tuyên dương, chỉ mong có thêm chút tiền thưởng, cái gì nên có đều có thôi, ha ha ha…”

Miêu Khôn đã sớm miễn dịch với chiêu này của Triệu Ngọc, nên không hề bất ngờ chút nào mà chỉ tiếp tục nói: “Phía bên cha đã chuẩn bị xong Tịch Mộng Na và kho báu của Tịch Vĩ rồi, cứ tưởng vụ việc lần này khó giải quyết tới mức nào!”

“Nhưng lên máy bay rồi mới biết, không ngờ thằng nhóc con đã làm gỏi nguyên băng đảng tội phạm rồi! Ha ha ha, giỏi lắm nhóc con!” Miêu Khôn vỗ vai Triệu Ngọc một phen, khen: “Làm rất tốt!”

Kết quả, Miêu Khôn vừa dứt lời, một giọng nữ lạnh như băng đã vang lên sau lưng: “Ừ, đúng, làm rất tốt!”

Ạch…

Nghe thấy câu này, Miêu Khôn suýt nữa đã trượt ngã trên mặt đất, quay đầu lại thì thấy Hứa Cầm đang đứng ở cửa…