← Quay lại trang sách

Chương 2287 Gia đình đặc công

“Hừ!” Hứa Cầm đứng ở cửa, đan hai tay lại với nhau, ngón trỏ bên tay trái vẫn không ngừng gõ lên cánh tay phải: “Hay cho Miêu lão quỷ nhà ông! Lại dám bắt tay với con gái, chơi trò giương đông kích tây với tôi! Chẳng lẽ ông quên mất tôi làm nghề gì rồi sao?”“Ừm… cái này…” Ấn đường của Miêu Khôn đen kịt trong nháy mắt, hai chân nhũn ra, mồ hôi vừa mới khô lại túa ra trên gò má lần nữa, chảy xuống…

Wow…

Triệu Ngọc le lưỡi, nói thầm trong lòng, cái từ Miêu lão quỷ này dùng cho cha vợ dường như cũng khá mới mẻ! Ha ha ha…”

“Mẹ!” Thấy vậy, Miêu Anh nhanh chóng giải thích: “Đây đều là ý định của con, không hề liên quan gì đến cha! Con biết, hai người mà gặp mặt là sẽ giống như sao chổi đụng phải Trái đất, cho nên mới tách hai người ra!”

“Miêu Miêu, con yên tâm, mẹ biết, chuyện này không hề liên quan gì đến con, đều là do lão già này xúi giục con thôi!” Hứa Cầm dữ dằn trừng mắt nhìn Miêu Khôn: “Vừa rồi tôi không nói với mọi người chuyện mí mắt phải của tôi cứ giật mãi, biết chắc hôm nay sẽ gặp phải xui xẻo!”

“Nghe bà nói kìa!” Miêu Khôn bất đắc dĩ: “Ý bà là trên mặt tôi viết hai chữ ‘xui xẻo’ phải không? Bà đường đường là người phụ trách quản lý tổ chức chống khủng bố, sao còn ở đó mà mê tín thế?”

“Được thôi, Miêu lão quỷ, cái đồ vô lương tâm nhà ông!” Hứa Cầm tức tối đến mức thở hổn hển: “Da mặt ngày càng dày rồi đấy nhỉ! Việc ông cưỡng ép lôi kéo con gái cưng của tôi tới phòng Đặc Cần, tôi còn chưa tính sổ xong xuôi với ông đâu đấy!”

“Thế mà ông còn tự vác xác đến đây! Được thôi, dù sao cũng đến rồi, vậy thì chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng đi!”

“Nói cái gì mà nói!” Miêu Khôn quay mặt lại, nhìn Triệu Ngọc, nói: “Tôi đến đây là để bàn chuyện chính! Đầu tiên vẫn nên giải quyết xong vụ cao ốc Phú Hào đi đã!”

“Cái chết của Lý Phú Hào gây ảnh hưởng quá lớn, đã không còn là chuyện của riêng tổ chức chống khủng bố của mấy bà nữa rồi, ừm…” Miêu Khôn: “Vừa rồi, lão Tôn đã nói rõ hết cho bà nghe rồi phải không?”

“Đúng đó, mẹ!” Miêu Anh nhanh chóng lên tiếng: “Cha mới là người quản lý, cho nên… hai người có thể tạm thời gác lại ân oán cá nhân, à không, tình cảm cá nhân sang một bên, chúng ta chuyên nghiệp một chút, bàn chuyện công việc, không bàn chuyện gia đình, được không?”

“Không được!”

“Không hay lắm đâu…”

Kết quả, mặc dù số lượng chữ của hai người họ không giống nhau, nhưng lại đồng thanh.

“Tuyệt đối không được!” Hứa Cầm chống nạnh nói.

“Vụ án này vẫn luôn do mẹ phụ trách, đương nhiên là do tổ của mẹ đây quản lý!”

“Nực cười!” Miêu Khôn lại nói với Triệu Ngọc: “Ngay cả mấy quy tắc này mà bà cũng không hiểu hay sao? Về cấp bậc, tôi cao hơn bà một cấp! Tất cả mọi việc đều nên do tôi chỉ huy!”

“Miêu lão quỷ, lại muốn lấy cấp bậc để đè tôi phải không?” Hứa Cầm căn bản không thèm nể mặt mũi: “Tôi đây sẽ gọi điện thoại cho cấp trên, để xem họ nói thế nào!”

Dứt lời, Hứa Cầm giận dữ bỏ đi.

“Mẹ ơi… mẹ ơi…” Miêu Anh vội vàng bước lên ngăn cản: “Nể mặt con, nể mặt con gái của mẹ, hai người tạm thời đừng tranh cãi nữa, có được không?”

“Hai người đều là những nhân viên thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, hai người cũng biết việc cấp bách trước mắt của chúng ta không phải là cãi nhau, cũng không phải vấn đề về quyền chỉ huy!” Miêu Anh khuyên: “Chúng ta cần thương lượng với nhau về việc phân công và hợp tác xử lý những chuyện về sau của cao ốc Phú Hào, đấy mới là mục đích mà cấp trên cử cha đến!”

“Đúng vậy!” Đinh Lam nhanh chóng tiếp lời: “Chuyện này nếu như đặt riêng ở hai tổ thì ai xử lý cũng cảm thấy khó, hiệu suất không cao như khi hợp tác với nhau!”

“Này, này…” Trong lúc Miêu Anh và Đinh Lam khuyên Hứa Cầm, Triệu Ngọc hỏi nhỏ Miêu Khôn: “Lúc cha nói chuyện thì đừng nhìn con được không, con còn tưởng cha đang nói với con đấy!”

“Xì…” Miêu Khôn biết Triệu Ngọc đang cười trên nỗi đau của mình, nên xì một tiếng để hắn im miệng.

“A ha ha…” Kết quả, Triệu Ngọc không những không im miệng mà ngược lại còn bật ra điệu cười điên cuồng kinh điển. Hắn chợt ưỡn thẳng sống lưng trên giường bệnh, hưng phấn mà giang rộng hai tay ra và nói: “Quá kinh điển, quá truyền kỳ! Cục diện này quả thật là trăm năm khó gặp mà!”

Tiếng cười điên cuồng của Triệu Ngọc lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

“Triêu Ngọc, anh…” Miêu Anh nhếch miệng: “Anh lại phát điên gì nữa vậy?”

“Anh đang nói…” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, kích động nói: “Mọi người không phát hiện chúng ta là một gia đình sao? Đây… đây con mẹ nó là một gia đình đặc công đấy!!”

“Ừm…” Miêu Khôn nhíu mày: “Một gia đình đặc công thì sao? Cậu đừng có suốt ngày bà nó rồi mẹ nó nữa được không?”

“Đúng đấy!” Miêu Anh méo miệng: “Anh lại muốn nói cái gì?”

“Chúng ta là một gia đình đặc công danh xứng với thực đấy, a ha ha ha…” Triệu Ngọc lại cười lớn: “Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy chuyện này… chuyện này quá thần kỳ rồi sao?”

“Nói sai rồi!” Hứa Cầm chỉ Miêu Khôn: “Tôi và ông ta không có quan hệ gì hết! Còn nữa…” Bà lại chỉ Triệu Ngọc: “Cậu và con gái tôi còn chưa kết hôn đâu đấy!”

“…” Miêu Khôn câm nín.

“…” Triệu Ngọc lau mồ hôi, nhưng vẫn hăng hái nói: “Lời này sai rồi mẹ vợ à, mẹ xem, con gọi mẹ là mẹ vợ, gọi Miêu lão quỷ là cha vợ, gọi Miêu Anh là vợ yêu, gọi Đinh Lam là em vợ!”

“Đây không phải là một gia đình thì là gì?”

“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Miêu Khôn đè lấy vai Triệu Ngọc: “Cả gia đình đặc công thì sao?”

“Đương nhiên là khác rồi!” Triệu Ngọc vỗ tay nói: “Chuyện này quá hiếm thấy, khó có được một gia đình đặc công lại tề tựu bên nhau, cho nên con có một kế hoạch tuyệt vời!”

Ồ?

Ngoại trừ Hứa Cầm ra, mọi người đều biết Triệu Ngọc có nhiều mưu mô nhất, vừa nghe thấy Triệu Ngọc có kế hoạch tuyệt vời thì ai cũng đều im lặng lắng nghe.

“Cậu…” Hứa Cầm nghi hoặc hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?”

“Tối mai, con làm chủ tọa, đặt một bàn ở Túy Tiên Lâu!” Triệu Ngọc kích động nói: “Cả nhà chúng ta phải cùng ăn chung một bữa cho đàng hoàng mới được!”

Tôi xỉu…

Mọi người đều cảm thấy choáng váng…

“Triệu Ngọc…” Chỉ có Đinh Lam hỏi: “Ở Ma Đô thì tìm đâu ra Túy Tiên Lâu chứ?”

“Hầy! Mặc kệ nó là nhà hàng gì!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Chọn cái nhà hàng tốt nhất là được! Con bảo này, mẹ vợ, cha vợ, vợ yêu và em vợ, mọi người phải nể mặt Triệu Ngọc này đấy!”

“Đây là anh hùng đã phá vỡ mối nguy virus của cao ốc Phú Hào, nếu mà không nể mặt thì Triệu Ngọc này sẽ tức giận đấy!”

“Ồ… ồ…” Hứa Cầm chợt hiểu ra, chỉ vào Miêu Anh và nói: “Miêu Miêu à, mẹ còn đang thắc mắc tại sao vừa rồi con nói chuyện có vẻ hơi giang hồ! Thì ra… thì ra là học từ Triệu Ngọc!”

“Mặt mũi, mặt mũi… mặt mũi của mấy người lớn thật! Được thôi!” Bà nhún vai nói: “Mấy người đều là người một nhà, đi đi! Mặt mũi này chả liên quan gì với tôi hết…”

“Mẹ à…” Miêu Anh lắc cánh tay Hứa Cầm, nói: “Triệu Ngọc nói đâu có gì sai? Cả nhà chúng ta đã bao lâu chưa ăn chung một bữa cơm rồi?”

“Trong mắt của hai người có còn đứa con gái như con hay không?”

“Con… Miêu Miêu à, mẹ đâu nói con, mẹ chỉ là…” Bà chỉ Miêu Khôn: “Có lão già này thì mẹ không đi!”

“Trời ơi, mẹ…” Miêu Anh sốt ruột.

“Được, được rồi…” Miêu Khôn nhanh chóng khoát tay: “Tôi không đi, tôi không đi là được rồi chứ gì?”

“Không được!” Ngờ đâu, Hứa Cầm còn chưa lên tiếng thì Triệu Ngọc đã đập bàn rầm một cái, dọa mọi người giật mình, sau đó Triệu Ngọc nhếch miệng, hung hăng phách lối quát: “Triệu Ngọc này đãi khách, ai dám không nể mặt!!!”

“Con nói cho mọi người hay, vụ việc cao ốc Phú Hào chỉ có đương sự là con đây biết rõ nhất!

“Hơn nữa, thông qua phân tích logic tỉ mỉ, con đã có phán đoán nhất định về vụ việc này rồi!” Triệu Ngọc nhướng mày: “Cha vợ, mẹ vợ, hai người ai tham gia bữa ăn gia đình đầm ấm vào tối mai thì con sẽ nói ra thông tin quan trọng cho người đó nghe!”

“Hai người tự mà tính toán đi nhé! Đến hay không thì tùy!”