← Quay lại trang sách

Chương 2295 Dạ Xoa

Nhìn thấy Triệu Ngọc thật sự nhấn điện thoại gửi tài liệu cho Yusuf, Hứa Cầm không thể nào bình tĩnh được nữa“Hồ đồ, thật sự là quá hồ đồ rồi!” Hứa Cầm bước nhanh về phía cửa, hiển nhiên là muốn ngăn cản Triệu Ngọc.

Nhưng mà lão Miêu không biết đã chặn cửa từ lúc nào, mặc dù con mắt vẫn nhìn về phía màn hình giám sát, nhưng rõ ràng là đang ngăn cản đường đi của Hứa Cầm.

“Ồ…” Hứa Cầm chợt bừng tỉnh: “Miêu Khôn, tình báo kia là ông đưa cho Triệu Ngọc! Cái này… ông đã ngầm đồng ý có phải hay không?”

“Bà nghe tôi nói đã!” Miêu Khôn nuốt ngụm nước bọt, giải thích: “Tài liệu kia đã bị hư hại rồi!”

“Ông thôi đi!” Hứa Cầm lớn tiếng mắng: “Chẳng lẽ ông không biết các ông làm như thế sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng đến mức nào à? Các ông làm như vậy, đồng nghĩa với việc nói cho cả thế giới biết chúng ta đã tìm được kho báu của Tịch Vĩ đấy!”

“Ông có biết làm vậy sẽ mang tới cho chúng ta sự chấn động lớn tới cỡ nào không? Mặc dù Lundy chết rồi, nhưng các thế lực liên quan tới ông ta vẫn còn sót lại, tất nhiên sẽ tiến hành trả thù chúng ta!”

“Bà đừng kích động” Miêu Khôn từ tốn nói: “Mặc dù cấp bậc của tôi cao hơn bà một bậc, nhưng mà về chuyện kho báu của Tịch Vĩ, tôi làm sao có thể làm chủ được chứ?”

“Ông… ông nói vậy là có ý gì?” Hứa Cầm trừng to mắt nói: “Ông đang nói đây là ý của cấp trên sao?”

“Đương nhiên rồi…” Miêu Khôn nói: “Thực ra, Triệu Ngọc nói cũng đúng, cho dù chúng ta không thừa nhận nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi!”

“Nếu đã lấy được thì sẽ phải phát huy tác dụng của tình báo đến mức lớn nhất, chúng ta dứt khoát thả tin tức ra, đe dọa kẻ địch một trận, bọn chúng sẽ không dám làm loạn nữa!”

“Cái gì mà không dám làm loạn chứ?” Hứa Cầm vẫn cảm thấy không phục: “Ông không thấy được sao? Vụ việc tại cao ốc Phú Hào lần này có khả năng chỉ là một sự bắt đầu thôi!”

“Từ nay về sau, những chuyện tương tự sẽ còn có thể xảy ra!”

“Đúng, sở dĩ xảy ra vụ việc lần này, cũng là bởi vì chúng ta không thể kịp thời đe dọa bọn họ, mà lại…” Miêu Khôn lại nói: “Lý Phú Hào chắc chắn đóng vai trò quan trọng trong vụ việc lần này!”

“Cho nên…” Miêu Khôn cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vợ cũ: “Chúng ta nhất định phải giết một người răn trăm người, nhất định phải nhanh chóng biết được, nhóm người làm ra vụ việc tại cao ốc Phú Hào rốt cuộc là ai!”

“Ông… Yusuf, cái lão Trung Đông đó…” Hứa Cầm lắc đầu: “Chẳng lẽ ông cho rằng ông ta biết à?”

“Bà không nghe thấy sao?” Miêu Khôn chỉ vào màn hình giám sát, nói: “Vừa rồi tù trưởng đã nói rồi, nếu như ông ta đã muốn làm giao dịch với chúng ta thì chắc chắn đã biết được lai lịch của những người này!”

“Còn nữa, có chuyện này có thể bà còn chưa biết” Miêu Khôn nói: “Tù trưởng gần như cố chấp với việc tranh đoạt kho báu Tịch Vĩ, tôi cho rằng bên trong tình báo của Tịch Vĩ, tất nhiên là có tình báo nào đó vô cùng quan trọng đối với ông ta!”

“Cho nên chúng ta bắt lấy lão già này để uy hiếp, không sợ ông ta không chịu đi vào khuôn khổ… Ha ha ha…”

“Tiếng cười của ông vẫn âm hiểm như vậy!” Hứa Cầm khinh thường hừ lạnh một tiếng, chống eo nói: “Được rồi, nếu đã là quyết định của cấp trên thì tôi đành chờ xem kịch vui vậy…”

Nói xong, Hứa Cầm xoay người lại, nhìn về phía màn hình một lần nữa.

Miêu Anh ân cần nhanh chóng rót cho mẹ một cốc nước nóng, đưa tới tay bà.

Cảm giác được sự quan tâm của con gái, Hứa Cầm nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Miêu Anh, sau đó phối hợp uống một ngụm…

Nhưng sau khi uống nước xong, bà chợt phát hiện ra trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại một mình Amerola, không còn cái bóng của Triệu Ngọc đâu nữa.

Không thể nào?

Hứa Cầm khẩn trương, vội vàng mở cửa đi ra ngoài hành lang.

Kết quả, vừa đi ra hành lang, bà đã nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Triệu Ngọc: “Ha ha ha ha, thế nào rồi, tù trưởng đại nhân? Đã xác nhận xong chưa?”

“Mong ông tuyệt đối đừng nóng giận, chúng tôi tăng thêm bảo mật cho tài liệu cũng là vì lý do an toàn thôi, chỉ cần ông chịu hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức gửi cho ông phần mềm giải mã…”

Phụt!

Nghe nói như thế, ngụm nước Hứa Cầm vẫn luôn ngậm trong miệng bỗng nhiên phụt ra.

“Mẹ…” Miêu Anh kinh ngạc: “Mẹ không sao chứ? Có phải là bị bỏng rồi không?”

Hứa Cầm nhanh chóng khoát tay, trong miệng nói: “Quá độc ác rồi, quá độc ác rồi…”

Hóa ra, Hứa Cầm biết tình báo được tìm thấy trong kho báu của Tịch Vĩ đã bị người ta phá hỏng, phần lớn tài liệu không thể nào khôi phục lại như cũ.

Loại phương thức xử lý này vô cùng đặc biệt, nhìn qua thì giống như mã hóa, nhưng trên thực tế, tài liệu bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều chỗ không thể phục hồi lại như ban đầu.

Không nghĩ tới, Triệu Ngọc lại lợi dụng điểm này để lừa Yusuf.

Trong khoảng thời gian ngắn, Yusuf chỉ có thể điều tra ra những tài liệu này đều là một bộ phận trong tình báo của Yusuf, nhưng lại không có cách nào biết được tình huống thật sự của tài liệu.

Chiêu này đúng là hơi độc ác.

“Cậu nói…” Yusuf khó nén nổi sự kích động, nói: “Kho báu của Tịch Vĩ được giấu ở phía dưới du thuyền sao? Việc này thật là bất ngờ!”

“Không thể tưởng được Tina lại còn một chiêu như vậy, khiến chúng tôi tới Nhật Bản tìm mấy lần…”

“Được rồi, đừng nói những lời vô dụng nữa, nói thật với ông vậy!” Triệu Ngọc vừa chống nạng đi về phía mẹ vợ, vừa tiếp tục nói dối: “Sau khi chúng tôi điều tra thì phát hiện ra những tin tình báo kia đối với chúng tôi cũng không có tác dụng quá lớn, cho nên tôi đã xin với cấp trên, có thể cùng hưởng với ông!”

“Còn nữa, chuyện Amerola chỉ là nói đùa với ông thôi” Triệu Ngọc cười nhạt một tiếng, trên mặt đầy vẻ chân thành: “Cho dù ông có hợp tác với chúng tôi hay không thì tôi đều sẽ thả cô ta ra!”

“Thế nào, đủ thành ý chưa?”

“Tốt, tốt…” Lần này, lão cáo già cuối cùng cũng rơi vào cái bẫy của cáo con, chỉ nghe thấy Yusuf bỗng nhiên nói ra một danh từ tối nghĩa: “Yaksa!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc mở thiết bị phiên dịch đồng thanh ra, nhưng vẫn không nghe hiểu được: “Cái gì mà mua Bồ Tát? Mua Bồ Tát làm gì?”

Lúc này, Triệu Ngọc đã chống nạng đi vào phòng quan sát, Miêu Khôn nhanh chóng khép cửa phòng lại, trong phòng chỉ có một nhà bọn họ.

Vì để cho mọi người nghe được rõ ràng, cùng nhau tham mưu, Triệu Ngọc đã mở loa ngoài ra.

“Triệu Ngọc…” Chỉ nghe thấy Yusuf vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nghi ngờ, người tập kích cao ốc của các cậu có khả năng chính là kẻ thần bí kia – Dạ Xoa!!!”

“Con mẹ nó, Dạ Xoa?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tại sao còn phải giả thần giả quỷ như vậy?”

Ai ngờ, ngay khi Triệu Ngọc thốt lên, hắn lại nhìn thấy sắc mặt của cha vợ và mẹ vợ lập tức tối sầm lại, Miêu Khôn còn vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu, dường như không quá đồng ý với câu trả lời của Yusuf.

“Hiện giờ trên đời này, người có thể làm ra động tĩnh lớn ở chỗ các cậu như vậy, chỉ e cũng chỉ có Dạ Xoa mà thôi!” Yusuf khẳng định nói.

“Dạ Xoa…” Triệu Ngọc hình như đã hiểu ra: “À… Dạ Xoa mà ông nói là một tổ chức sao? Tổ chức khủng bố à?”

“Tính chất cũng tương tự thế, còn có danh tiếng tốt nhất trong nghề này” Yusuf nói: “Theo tôi được biết, bọn họ hợp tác với nhân vật hoặc là tập đoàn cao cấp nhất, chưa từng tùy tiện lộ diện”

“Trước đó, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã từng có ý muốn tiếp xúc với bọn họ, nhưng cuối cùng lại bị cự tuyệt!”

“Bọn họ…” Triệu Ngọc hỏi: “Mua bán gì vậy? Chuyên tập kích khủng bố sao?”

“Đúng, ám sát, thu hoạch tình báo, hành động khủng bố, bắt cóc, vân vân…” Yusuf nói: “Đám người này xuất quỷ nhập thần, không để lại vết tích, thủ đoạn cực kỳ quỷ bí!”

“Nghe nói, bọn họ đôi lúc ra tay không nhất định là vì tiền, chỉ có người hợp lệ mới có thể hợp tác với bọn họ…”

“Còn có một số lời đồn trong giang hồ rằng thực lực của bọn họ đã có thể đạt tới mức gây ảnh hưởng tới chính trị của một vài quốc gia, vô cùng lợi hại!”

“Woa, thật sao?” Triệu Ngọc có biểu cảm phức tạp, nói: “Nếu trâu bò như ông nói thì tại sao tất cả bọn họ đều thua ở trong tay tôi thế?”

“Ừm…” Yusuf nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới tự mình đánh trống lảng: “Xem ra, quyết định không giải quyết cậu triệt để, không biến cậu trở thành kẻ thù của tôi lúc trước khá thông minh đấy!”