Chương 2294 Đàm phán
“Cậu… cậu đúng là âm hồn không tan!” Yusuf thở dài một tiếng trong điện thoại: “Tôi đã trả Tịch Mộng Na lại cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”“Còn nữa, rốt cuộc cậu đã học tiếng Ả Rập từ ai vậy? Tôi muốn gặp mặt thầy giáo của cậu đấy, sao mà điêu luyện chính gốc thế?”
“Ít nói nhảm những lời vô dụng đi!” Triệu Ngọc ngang ngược vô lý nói: “Amerola quan trọng với ông như thế nào, ông là người hiểu rõ nhất, đương nhiên, tôi cũng biết rõ!”
“Chỉ cần ông chịu hợp tác với tôi, tôi cam đoan sẽ không làm hại cô ta dù chỉ là một ngón tay!”
“Cậu… cậu làm thế là bắt cóc tống tiền!” Yusuf khó thở: “Thằng nhóc cậu xấu xa quá đấy! Cậu quên là ai đã cùng cậu kề vai chiến đấu, cứu cha vợ cậu thoát ra khỏi ngôi nhà tội ác rồi sao? Amerola đã cứu mạng cậu đấy!”
“Đừng nói những lời vô dụng đó nữa, cứu Miêu Khôn chỉ là tiện chân mà thôi” Triệu Ngọc nói: “Mục đích của các ông căn bản chính là Lundy!”
“Ừm… Cái gì gọi là tiện chân chứ?” Yusuf tò mò: “Dùng tay không được sao?”
“Ừm… Khụ khụ…” Triệu Ngọc ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Tôi nói này tù trưởng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào chủ đề chính đi!”
“Ông còn nhớ rõ thủ hạ thân thích với ông ở trên du thuyền không? Tôi đã tuân thủ theo ước định, thả hắn ta ra! Cho nên tiếp theo đây, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, chỉ cần chúng ta có thể hợp tác với nhau, tôi sẽ lập tức thả Amerola ra!”
“Này, đừng nghe anh ta, anh ta không có quyền hạn đâu…” Lúc này, Amerola tức đến thở hổn hển làm loạn ở bên cạnh.
Triệu Ngọc khoát tay với Amerola, lập tức chống nạng lên, đi về phía cửa phòng, muốn đi ra bên ngoài.
Amerola gấp gáp, quơ lấy ấm trà đập thẳng vào đầu Triệu Ngọc!
Ai ngờ Triệu Ngọc lại không tránh đi, choang một tiếng, ấm tử sa nện trúng gáy, lập tức vỡ thành mấy mảnh, lá trà và nước bên trong chảy dọc theo tóc Triệu Ngọc…
Răng rắc!
Cửa mở ra, Miêu Anh cùng mấy nhân viên đặc công vội vã chạy vọt vào, muốn bảo vệ Triệu Ngọc.
Nhưng sau khi đi vào cửa, Triệu Ngọc lại tỏ vẻ thản nhiên khoát tay với bọn họ, để bọn họ đi ra ngoài!
Sau đó, Triệu Ngọc thay đổi ý định, đóng cửa phòng lại, rồi chống nạng đến gần ghế, phối hợp ngồi xuống, con mắt cũng không nhìn Amerola dù chỉ một cái.
“Không sao, không sao…” Triệu Ngọc ném nạng đi, còn bắt chéo chân, đồng tời dùng tay phủi lá trà trên đầu, nói với tù trưởng trong điện thoại: “Là Bích Loa Xuân, mất một bình trà ngon mà thôi! Ha ha ha… Không sao, không sao, tù trưởng à, chúng ta tiếp tục đàm phán, tiếp tục nào…”
Ngay khi Triệu Ngọc đưa chân lên bắt chéo, Amerola đã nhặt cái ghế nặng nề lên, lại định đập vào người Triệu Ngọc một lần nữa.
Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn lù lù bất động, mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút, vẫn trò chuyện vui vẻ với Yusuf như cũ, cứ như thể ở trong phòng chỉ có một mình hắn vậy.
Lần này, Amerola lại do dự, nâng cái ghế lên không trung mấy giây, rồi cô ta mới buông ghế xuống, sau đó ngồi xuống ghế, tỏ vẻ lắng nghe.
Bởi vì, cuộc nói chuyện của Triệu Ngọc và Yusuf đã khiến cô ta hứng thú.
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nói vào điện thoại: “Con người tôi không thích quanh co lòng vòng, tôi biết ông là một cao thủ tình báo, có rất nhiều chuyện không gạt được ông, cho nên tôi cũng không cần thiết phải giấu giếm với ông!”
Sau đó, không ngờ Triệu Ngọc lại thật sự tóm tắt một lượt về vụ việc ở cao ốc Phú Hào cho Yusuf nghe, thậm chí còn gửi ảnh chụp tên tội phạm đồ tím cho ông ta.
Biểu hiện của Triệu Ngọc khiến cho Hứa Cầm đứng ở phòng quan sát không giữ được bình tĩnh, bà đi tới cửa, muốn vào khuyên can Triệu Ngọc.
Thế nhưng lại bị Miêu Anh ngăn lại.
“Như vậy không được” Hứa Cầm nói: “Sao có thể tùy tiện nói một chuyện quan trọng như vậy cho người ngoài chứ?”
“Không!” Miêu Khôn phản bác: “Triệu Ngọc làm việc khiến tôi rất yên tâm, nếu nó đã làm như vậy thì chứng tỏ nó đã suy nghĩ kỹ rồi!”
“Nhưng mà…” Hứa Cầm cắn môi nói: “Hai chúng ta là cấp trên của cậu ta, chúng ta đang ở ngay chỗ này thì chí ít cậu ta cũng nên xin phép chúng ta một tiếng chứ?”
“Chuyện nhạy cảm như vậy là có điểm mấu chốt, hiện giờ cậu ta đã đụng chạm đến ranh giới cuối cùng rồi!”
“Cái gì mà ranh giới cuối cùng, ranh giới cuối cùng chứ…” Lúc Miêu Khôn nói chuyện, hai mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình quan sát, giống như đang nói chuyện với không khí vậy: “Người là sống, đá núi còn có thể dùng làm ngọc bích!”
“Còn nữa, làm một đặc công ưu tú thì phải biết xem xét thời thế, tùy cơ ứng biến, không nhất định chuyện gì cũng phải báo cáo với cấp trên!”
“Tôi thấy, bà vẫn nên yên tĩnh một chút đi!”
“Hả? Ông nói vậy là có ý gì?” Hứa Cầm trừng to mắt: “Miêu lão quỷ, có phải là ông chê tôi làm phiền ông không? Nào, chúng ta nói chuyện cho rõ nào…”
Nói xong, Hứa Cầm lập tức tiến về phía Miêu Khôn, khiến Miêu Khôn bị dọa, phải nhanh chóng lùi về phía trong một bước.
Bước chân vô cùng nhẹ nhàng, con mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ, nhìn đã thấy ngứa đòn.
“Mẹ… mẹ à…” Miêu Anh nhanh chóng ngăn lại, nói: “Mẹ lại cho Triệu Ngọc thêm một chút thời gian đi! Con cũng cảm thấy tên đó trước giờ chưa từng mua bán lỗ vốn!”
“Nếu anh ấy đã làm như vậy thì khẳng định có nguyên nhân của anh ấy!”
“Hừ!” Hứa Cầm hừ một tiếng, lúc này mới dừng bước, trừng mắt với Miêu Khôn, nói: “Ông chờ đấy, nếu chuyện này xảy ra vấn đề thì ông là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm! Hừ!”
Sau khi nói xong, cả ba người đều quay lại, tiếp tục xem biểu hiện của Triệu Ngọc.
“Đúng!” Lúc này, bên phía Triệu Ngọc còn đang nói chuyện vui vẻ với điện thoại: “Tù trưởng à, đây chính là điều kiện của tôi, chỉ cần ông nói cho tôi biết đây là những người nào, tôi sẽ lập tức thả Amerola ra!”
“Ừm…” Bên phía Yusuf chìm vào do dự rất lâu, hiển nhiên, tù trưởng giảo hoạt cũng đang nghiên cứu lợi ích trong chuyện này. Một lúc lâu sau, ông ta mới hạ quyết tâm nói: “Triệu Ngọc, đúng là cậu tìm đúng người rồi, tôi thật sự biết bọn họ là ai!”
“Trên thực tế, trước kia tôi đã từng có ý muốn tiếp xúc với bọn họ, nhưng mà cuối cùng lại không thành công…”
“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy rốt cuộc bọn họ là nhân vật như thế nào?”
“Ha ha, như vậy đi!” Yusuf nói: “Bây giờ cậu thả Amerola ra, chỉ cần tôi xác nhận cô ta an toàn thì tôi sẽ nói cho cậu biết toàn bộ chân tướng! Thế nào?”
“Ông thử nói xem?” Triệu Ngọc nói: “Ông nói tôi tin được ông sao?”
“Ồ? Vậy…” Tù trưởng quái gở nói: “Cậu nói xem nên như thế nào?”
“Tôi sẽ chặt một tay của Amerola và gửi cho ông trước” Triệu Ngọc nói: “Ông lại nói tin tức mà ông biết cho tôi, sau đó tôi sẽ thả người, như vậy có được không?”
“Anh…” Amerola trừng mắt, giơ tay đánh Triệu Ngọc một cái.
“Đừng nói giỡn, cậu nhóc à, mặc dù cậu là cuồng thám, nhưng tôi biết cậu rõ ai là địch ai là bạn!” Yusuf khuyên nhủ: “Nếu cậu không đồng ý thì cậu nói đi, chúng ta giao dịch như thế nào đây?”
“Ông biết tôi luôn khâm phục vua tình báo mà, không phải ông vẫn canh cánh về tình báo tuyệt mật của Tịch Vĩ sao?” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ tôi gửi tình báo của Tịch Vĩ cho ông, sau đó ông lại nói cho tôi biết tình báo về những tên tội phạm kia, nếu ông không gạt tôi thì tôi sẽ lập tức thả Amerola ra, thế nào?”
“Tình báo trao đổi tình báo, cộng thêm một con tin” Triệu Ngọc nhướn khóe miệng lên: “Tôi đủ thành ý rồi chứ?”
“Ồ?” Yusuf lập tức trở nên tỉnh táo: “Nói như vậy, các cậu đã thật sự tìm được kho báu của Tịch Vĩ rồi sao? Nhanh, mau nói cho tôi biết, cậu đã tìm được ở đâu vậy!!?”