Chương 2298 Hoài nghi của tôi
Phù…Sau khi đi ra khỏi phòng của Lý Lệ Nhã, Triệu Ngọc nặng nề thở một hơi thật dài.
“Triệu Ngọc…”
Miêu Anh cầm một bản báo cáo bước lên, bởi vì thấy bên cạnh còn có những người khác nên cô không sốt ruột đưa báo cáo cho Triệu Ngọc mà là lôi Triệu Ngọc đến góc không người trên hành lang.
“Sao rồi?” Triệu Ngọc hỏi: “Đây là báo cáo mà anh bảo em điều tra phải không?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh đưa báo cáo cho Lý Lệ Nhã, nói: “Đây là báo cáo lai lịch của Lý Lệ Nhã, ADN của cô ta khớp với tử thi của Lý Phú Hào, cô ta đúng là con gái ruột của Lý Phú Hào!”
“Hả?” Triệu Ngọc thoáng cảm thấy bất ngờ: “Là con gái ruột thật sao?”
“Không thể nào?” Miêu Anh đã nhận ra suy nghĩ của Triệu Ngọc, lập tức mở to mắt hỏi: “Vừa rồi em còn định hỏi anh đấy, chẳng lẽ… anh nghi ngờ Lý Lệ Nhã?”
“Anh hoài nghi cô ta không phải con gái ruột của Lý Phú Hào? Hay là…”
“Miêu Miêu…” Triệu Ngọc quan sát bốn phía một phen, sau khi xác nhận an toàn mới lấy một cọng tóc ra, đưa cho Miêu Anh: “Đây là tóc của Lý Lệ Nhã, thế này đi, em tự mình đi Khoa Giám chứng, tận mắt nhìn bọn họ so sánh!”
“Anh…” Miêu Anh nhíu chặt mày: “Triệu Ngọc… Chẳng lẽ, anh lại hoài nghi báo cáo trước đó của chúng ta có vấn đề sao? Có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không?”
“Em muốn hỏi anh, anh dựa vào cái gì cảm thấy Lý Lệ Nhã có vấn đề? Anh tốt nhất đừng có nói cho em đây là – trực giác của anh nhé!”
“Trực giác!”
Kết quả, Triệu Ngọc gần như nói ra cùng lúc với Miêu Anh, không sai lệch chút nào.
“Lại thế nữa rồi!” Tiểu thư Miêu khoanh tay, bĩu môi.
“Hầy! Hai chúng ta càng ngày càng tâm đầu ý hợp rồi đấy!” Triệu Ngọc ngạc nhiên, sau đó nói: “Nói đùa thôi, nói đùa thôi! Đương nhiên anh không hề hoài nghi lung tung rồi!”
“Vậy được” Miêu Anh vội hỏi: “Anh nói lý do của anh cho em nghe xem nào!”
“Ha ha, cô ta cho rằng cô ta là hồ ly ngàn năm hả, định lừa gạt anh á?” Triệu Ngọc tự hào nói: “Nhưng cô ta không biết, anh đây là lão yêu vạn năm, anh đã sớm nhìn thấu cô ta rồi, cô ta làm sao thoát được hỏa nhãn kim tinh của anh chứ! Hừ hừ…”
“…” Tiểu thư Miêu lại nheo mắt.
“Triệu Ngọc, cái em muốn nghe là lý do, em thật sự không nhận ra được Lý Lệ Nhã có vấn đề gì?
“Có phải anh cho rằng cô ta còn giấu chuyện gì đó chưa nói với anh không?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh cho rằng cô ta có vấn đề rất lớn, còn nghiêm trọng hơn cả việc che giấu tình hình thực tế!”
“Không thể nào?” Miêu Anh cảm thấy khó tin: “Chẳng lẽ anh nghi ngờ cô ta cũng là người tham dự à? Chuyện này…”
“Vấn đề lớn nhất của cô ta…” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chính là không có vấn đề gì cả! Khiến anh tìm không ra sơ hở đặc biệt rõ ràng, tất cả mọi biểu hiện đều hết sức bình thường!”
“Ôi chao…” Tiểu thư Miêu cũng thở một hơi nặng nề, nhướng mày hỏi: “Cái này mà là lý do ấy hả? Nghe cứ như lời thoại trong phim ảnh ấy!”
“Em nghĩ thử xem…” Cuối cùng Triệu cũng nghiêm trang nói lý do của mình ra: “Lúc ấy, anh bị những tên tội phạm này mang tới phòng Tổng thống của Lý Phú Hào, ở đó, anh dựa vào sức mạnh như gấu, tốc độ như báo, mắt sắc như ưng cùng với năng lực cá nhân xuất sắc và ý chí ngoan cường của mình giết một con đường máu ra ngoài!”
“Nhưng vì tình huống lúc ấy nguy cấp cho nên cuối cùng anh vẫn không có cách nào cứu Lý Lệ Nhã ra ngoài…” Triệu Ngọc nói: “Lúc ấy anh cho rằng Lý Lệ Nhã chết chắc rồi!”
“Bởi vì, giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc, nếu bọn họ giết Lý Phú Hào là vì diệt khẩu thì chắc chắn không thể giữ mạng của Lý Lệ Nhã!”
“Nhưng mà cuối cùng thì thế nào?” Triệu Ngọc nói: “Cô ta vẫn sống, cứ như thể có kỳ tích xảy ra vậy! Hơn nữa cô ta còn nói, lúc ấy cô ta đã hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra cả!”
“Cô ta vẫn luôn nằm trong phòng Tổng thống, không hề chạy trốn như Lý Thiến…”
“Chẳng lẽ em không cảm thấy chuyện này có vấn đề sao?”
“Ừm…” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ, nói nghi vấn của mình ra: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy chính vì Lý Lệ Nhã không biết gì cả cho nên những tên tội phạm đó mới không giết cô ta diệt khẩu?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc trầm tư một phen, đưa tay sờ sờ cằm nói: “Chuyện này đúng là anh không nghĩ tới!”
“Thật đúng là…” Miêu Anh che mặt.
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc vươn một cánh tay ra mô tả: “Cho dù không cần thiết giết cô ta, nhưng… vì sao không khống chế cô ta?”
“Ít nhất cũng phải dùng dây thừng buộc lại, dùng băng keo dán miệng mới đúng chứ?” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì một khi tỉnh lại, cô ta sẽ chạy ra bên ngoài mật báo, cứ mặc kệ cô ta như vậy, có phải là vô lý quá rồi không?”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Vừa rồi anh cố ý cho cô ta xem ảnh của tên tội phạm đồ tím kia, anh có thể nhận ra có cảm xúc gì đó rất kỳ lạ trong mắt cô ta, anh cứ cảm thấy giữa cô ta với tên tội phạm đó có… mối quan hệ nào đó…”
“Câu nói này của anh…” Miêu Anh chỉ vào báo cáo, nói: “Bây giờ đã kiểm chứng xong rồi, Lý Lệ Nhã là con gái ruột của Lý Phú Hào, tên tội phạm đồ tím đó giết cha của cô ta, anh lại cho rằng Lý Lệ Nhã có quan hệ với hung thủ giết cha?”
“Anh… anh bảo em phải phản bác anh thế nào đây?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc vuốt phẳng tờ báo cáo, nhíu mày nói: “Cũng phải… Đây là cha ruột đấy! Lúc đầu anh cho rằng kia chỉ là kẻ thế thân của Lý Phú Hào!”
“Nhưng mà chúng ta đã chứng minh Lý Phú Hào này là thật!”
“Sau đó, anh lại bắt đầu hoài nghi Lý Lệ Nhã cũng có thế thân, nhưng mà lúc này xem ra, cũng không phải giả… Chẳng lẽ…” Triệu Ngọc do dự nói: “Anh thật sự đã sai rồi sao?”
“Còn có một điểm nữa…” Miêu Anh nhắc nhở: “Nếu… nếu Lý Lệ Nhã cũng là một trong những người sắp đặt vụ việc tấn công lần này thì tức là cô ta và cha của cô ta đồng thời bày ra chuyện này!”
“Như vậy thì khi tên tội phạm đồ tím bắn chết Lý Phú Hào, cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ, chẳng phải sẽ lộ rồi sao?
“Nhưng mà… anh hãy nhớ lại thử xem, vào lúc đó, Lý Lệ Nhã có vấn đề gì không?”
“Ừm… Chuyện này hả…” Triệu Ngọc do dự, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Trên mặt cô ta có vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng, hoặc là còn có gì đó khác nữa, nhưng mà lúc đó anh chỉ nhìn Lý Phú Hào, không quá chú ý tới cô ta…”
“Vậy chẳng phải là được rồi sao?” Miêu Anh nhắc nhở: “Triệu Ngọc, em khuyên anh, trước khi có chứng cớ xác thực thì anh tốt nhất đừng để Lý Lệ Nhã sinh ra địch ý với chúng ta”
“Cha đã nói với em rồi, công tác xử lý hậu quả của vụ việc tại cao ốc Phú Hào lần này, chủ yếu triển khai xung quanh Lý Lệ Nhã, cho nên thái độ của cô ta sẽ quyết định hướng đi của công tác hậu kỳ!”
“Cấp trên không hy vọng thái độ của chúng ta quá cứng rắn, để tránh dẫn tới hiểu lầm, hoặc là bị người khác lợi dụng…”
“Vậy được rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào sợi tóc trong tay Miêu Anh và nói: “Em cứ đi kiểm tra sợi tóc này trước rồi tính sau! Mà…” Nói xong, hắn nhìn đồng hồ trên tay một cái, nói: “Cũng muộn rồi đấy, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đã!
“Lần đầu tiên tụ họp gia đình chính thức, dù thế nào cũng phải long trọng một chút!”
“Anh nghĩ quà mà chúng ta đặt trước chắc cũng đã đến nơi rồi nhỉ?”
“Ừm… Triệu Ngọc…” Miêu Anh lo lắng nói: “Trong lúc mấu chốt này mà chúng ta tổ chức tụ họp gia đình, có phải không thích hợp lắm không?”
“Anh thử nghĩ xem… Cha mẹ có đến không? Còn nữa… Cho dù họ đến, có khi nào sẽ lại đánh nhau hay không?”
“Đừng lo lắng” Triệu Ngọc vô cùng tin tưởng nói: “Anh đã nói rồi, nếu ai không đến hoặc là làm rối, thì tức là không nể mặt Triệu Ngọc này, sau này đừng trách anh đây cũng không nể mặt bọn họ!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng chọc khuôn mặt của tiểu thư Miêu một cái: “Cuộc tụ họp gia đình này nhất định sẽ thành công mỹ mãn dưới uy quyền của Triệu Ngọc này thôi…”