← Quay lại trang sách

Chương 2299 Tụ họp gia đình (1)

Sáu giờ rưỡi tốiMa Đô, nhà hàng mái vòm nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Sofitel.

Nhà hàng mái vòm là nhà hàng xa hoa số một số hai của Ma Đô, cả đại sảnh chỉ có một bàn ăn, tất cả nhân viên của nhà hàng mỗi đêm chỉ phục vụ cho một bàn khách này, chi phí một đêm ở đây phải từ mấy trăm nghìn đến hàng triệu, có thể nói là xa hoa đến cùng cực.

Phần lớn những người có thể tới nơi này dùng cơm đều là những ông chủ lớn của Ma Đô ăn nên làm ra trên thị thường quốc tế.

Vì chỉ khi lấy được đơn đặt hàng có lợi nhuận kếch xù mới có thể mời người khác tới nơi này ăn cơm.

Nhưng bởi vì chỉ có một vị trí duy nhất mà việc buôn bán lại vô cùng đắt khách, nên cơ bản phải đặt chỗ trước một tháng mới được.

Miêu Khôn là người sĩ diện, lần này có thể xem như ông đã bỏ vốn gốc, dùng giá tiền rất cao mua lại chỗ đặt trước trong tay một xí nghiệp gia, cho nên lần tụ họp gia đình này mới có thể diễn ra tại chỗ xa hoa như vậy.

Nhưng mà đặt trước vào lúc sáu giờ, bây giờ lại chỉ có hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh trình diện, không khí có vẻ lạnh lẽo.

Triệu Ngọc biết, Đinh Lam đi đến sân bay đón Lý Kết, bởi vì máy bay trễ giờ cho nên sẽ đến muộn một lát.

Còn cha vợ cùng mẹ vợ thì không thể nói chính xác được rồi.

Nhà hàng chỗ này rất là thân thiện, bọn họ đã tư vấn cho Miêu Khôn từ trước, biết đây là một cuộc tụ họp gia đình, số lượng người không nhiều, cho nên đã bố trí nhà hàng có vẻ vô cùng ấm áp.

Mặt khác, bọn họ còn cố ý đổi một cái bàn ăn thích hợp, trông càng có cảm giác gia đình hơn.

Nhà hàng là một đại diện tiêu biểu cho việc chiến thắng bằng chi tiết.

Giờ phút này, Miêu Anh ngồi trước bàn ăn, ngẩn người nhìn khung cảnh dùng cơm ấm áp và thoải mái. Trong lòng cô còn đang nói thầm, rốt cuộc cha mẹ có tới hay không?

Cô vốn muốn gọi điện thoại cho hai người họ để hỏi một câu, nhưng mà Triệu Ngọc không cho.

Triệu Ngọc nói rằng ai không tới thì tức là không nể mặt, ông đây sẽ ghi thù cả đời!

Giờ phút này, Miêu Anh lén lút nhìn Triệu Ngọc một cái, chỉ thấy Triệu Ngọc đang ở ghế tựa đằng xa gọi điện thoại, bắt tréo hai chân, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi…

“Không thể nào, Tiểu Thôi…” Triệu Ngọc cười nói với Thôi Lệ Châu trong điện thoại: “Dù không có sếp, nhưng ngay cả một vụ án như vậy mà cô cậu vẫn không phá được sao?”

“Đã bao lâu rồi? Sao vụ án cánh tay trong két sắt vẫn chưa có tiến triển gì thế?”

“Sếp à!”

“Làm ơn đi! Anh đừng có tạo áp lực cho chúng tôi nữa có được không…” Tiểu Thôi oán giận nói: “Chúng tôi đâu có rảnh rỗi, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng mà muốn tìm ra chủ nhân của một cánh tay trơ trọi nào có đơn giản như vậy?”

“Nếu không tin chúng tôi thì anh trở lại mà xem? Để cho chúng tôi đi theo anh học tập thêm, để xem thần thám Triệu anh phá án như thế nào nhé?”

“Xuống địa ngục đi” Triệu Ngọc mắng: “Dám can đảm chế nhạo tổ trưởng của các cô, chán sống rồi hả cô nhóc? Mau nói cho tôi biết, bây giờ đã điều tra đến mức nào rồi?”

“Được, được…” Thôi Lệ Châu chỉnh lại suy nghĩ, nói từ đầu: “Đầu tiên, chúng tôi phái mười cảnh sát có kinh nghiệm đi điều tra lai lịch của cái két sắt đó”

“Bây giờ, bọn họ đang tìm kiếm người biết chuyện, dò hỏi từng nhà dựa theo tư liệu, nhưng mà cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa tìm thấy ai nhớ rõ cái két sắt đó hết!”

“Thứ hai, chúng tôi phái ra một tổ cảnh sát điều tra khác, đi sưu tập tin tức của chiếc đồng hồ đeo tay kia, xem thử xem rốt cuộc ba mươi năm trước, có người nào hoặc đơn vị nào từng bán chiếc đồng hồ đeo tay như vậy hay không!”

“Thứ ba, chúng tôi động viên tất cả các đồn cảnh sát và Cục Cảnh sát của vùng Gia Hành, để mọi người hiệp lực điều tra chủ nhân của cánh tay”

“Dựa theo bản đồ gen biểu hiện thì chủ nhân của cánh tay hẳn là thành viên của nhà họ Tôn vùng Gia Hành, có năm mươi phần trăm khả năng người đó họ Tôn, còn lại dựa theo tỉ lệ phân biệt ra là Lý, Triệu và một vài dòng họ khác…”

“Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, đó là ba mươi năm trước đấy sếp!” Thôi Lệ Châu năn nỉ: “Anh đừng có thúc giục nữa, cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa đi!”

“Được rồi được rồi, cô hiểu lầm rồi” Triệu Ngọc giải thích: “Tôi không thúc giục cô, tôi chỉ tò mò, muốn biết tình hình mà thôi, nếu vẫn không có tiến triển gì thì cô cậu cứ tiếp tục đi!”

“Nếu chờ tôi trở về” Triệu Ngọc cười nói: “Mà mọi người đã phá được vụ án thì tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa tiệc hoành tráng!”

“Nếu không phá được thì mọi người mời tôi đấy! Tôi chỉ muốn ăn tôm hùm lớn dài ba thước, năm, sáu con mới ăn no đó nhé!”

“Đờ mờ, vậy mà còn nói không gây áp lực cho chúng tôi!” Thôi Lệ Châu khinh bỉ: “Có điều, tôi đồng ý! Nếu chúng tôi thắng, mỗi người chúng ta sẽ ăn một con tôm hùm lớn dài ba thước!”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười điên cuồng: “Quyết đoán lắm, không uổng là đồ đệ của cuồng thám này, ha ha ha…”

“Đúng rồi, sếp à” Thôi Lệ Châu nhớ tới chuyện gì, vội vàng hỏi: “Tôi nghe nói cao ốc Phú Hào đã xảy ra chuyện lớn lắm, nghe nói là gặp vụ tấn công gì đó! Anh có biết việc này không?”

“Tôi không biết! Tôi đâu có mặt ở Ma Đô, ha ha…” Triệu Ngọc há mồm nói dối: “Cô đấy, đừng có bận tâm những chuyện khác, mau đi phá án đi!”

“Được!” Thôi Lệ Châu vô cùng nhiệt tình nói: “Đại tác chiến tôm hùm, vì tôm hùm, liều mạng!”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc nhắm mắt suy nghĩ một phen, hắn đang tự hỏi, chiếc đồng hồ Sint Norway 1918 đeo trên cổ tay nữ sát thủ kia có thể liên quan gì đến vụ án cánh tay trong két sắt hay không?

Mình có nên nói cho Thôi Lệ Châu một tiếng không?

Có điều, nghĩ lại, việc này là không thể nào, nữ sát thủ là đương sự quan trọng, thuộc về tuyệt mật của phòng Đặc Cần, cho dù cô ta có liên quan tới vụ án cánh tay trong két sắt thì cũng không thể cho người ngoài biết được.

Haizzz!

Triệu Ngọc vò đầu thở dài, hôm nay từ sáng đến tối vội vàng tới điên đầu, thế là quên mất nữ sát thủ này.

Hay là…

Đợi lát nữa kết thúc họp gia đình, lại đi Cục Cảnh sát một chuyến, tìm cô ta nói chuyện?

Chuyện cho tới nước này, mình đã biết việc này có thể liên quan tới Dạ Xoa, như vậy có phải mình có thể lợi dụng điểm này, tìm ra đầu mối mới trên người nữ sát thủ Haiya hay không?

Triệu Ngọc bên này đang nghĩ ngợi, nơi cửa có một cậu bé chạy tới rất nhanh, vừa chạy, vừa la lên với Triệu Ngọc: “Cha!”

Tôi… Tôi…

Nhìn cậu bé đang chạy đến, Triệu Ngọc có vẻ không kịp phản ứng. Tuy hắn thấy rõ ràng cậu bé này chính là con trai nuôi Lý Kết của mình, nhưng Lý Kết gọi “cha” lại khiến Triệu Ngọc cảm thấy ngơ ngác!

Tuy thằng bé này chỉ có sáu tuổi, nhưng tốc độ chạy lại nhanh tới mức thần kỳ, chỉ trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt Triệu Ngọc, hơn nữa còn dang hai tay ra.

Lúc này Triệu Ngọc mới thuận thế bế cậu bé lên, lập tức nở nụ cười, tuy nhiên lại cứng ngắc.

“Cha!” Lý Kết dùng tiếng Trung lưu loát hưng phấn nói: “Cuối cùng con cũng nhìn thấy cha rồi! Con nghe nói về Ma Đô nhiều lắm, hôm nay cuối cùng cũng được đến đây rồi, Ma Đô lớn quá đi mất!”

“Ái chà chà…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng tỉnh táo lại, ôm Lý Kết nói: “Nhóc con này, mới mấy ngày không gặp mà con lại mập lên nữa rồi! Còn nữa, tiếng Trung của con tiến bộ nhanh quá, bây giờ hoàn toàn không thể nhận ra là một đứa bé người nước ngoài nữa…”

“Đúng đấy!” Sau đó Đinh Lam đi tới, đặt hành lý trên đất, cười nói: “Không chỉ có như vậy mà thằng nhóc này còn cao lên nữa đấy!”

“Vừa rồi con chạy nhanh quá!” Triệu Ngọc nhìn đứa bé hai mắt to tròn hoạt bát này, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng nói không nên lời: “Sắp vượt qua cha của con rồi đó, ha ha ha…”

“Ha ha ha…” Ai ngờ, Lý Kết cũng học theo giọng Triệu Ngọc mà hớn hở cười vài tiếng, sau đó hưng phấn nói: “Cha! Chừng nào cha mới mang con đi chơi bắn súng vậy, thuật bắn súng của con đã chuẩn lắm rồi…”

“Con…” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Thuật bắn súng?”

“Là súng đồ chơi, đừng có suy nghĩ nhiều!” Lúc này, Miêu Khôn bỗng nhiên xuất hiện, trong tay ông cầm một hộp đồ chơi bắn súng lớn đến khoa trương, sau đó nói với Lý Kết: “Cháu nội ngoan, nhìn xem có thích món quà ông nội mua cho con không?”

“Wow!” Lý Kết nhìn thấy đồ chơi bắn súng, gấp gáp nhảy lên từ trên người Triệu Ngọc, ôm lấy hộp đồ chơi, hưng phấn hô: “Ông nội đúng là ông nội tốt nhất trên đời! Con yêu ông nội quá đi!”

“…” Triệu Ngọc lau mồ hôi, thì thầm với Đinh Lam: “Sao thằng nhóc này hướng ngoại quá trời quá đất vậy? Không giống cha ruột của nó chút nào luôn…”