Chương 2321 Biệt thự số mười chín (2)
“Vậy… Nguyên nhân bốc cháy thì sao? Bác có biết không?” Thôi Lệ Châu hỏiQua sự phiên dịch của cô gái trẻ tuổi, bác gái trả lời: “Tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm, thực ra, dù là hàng xóm đối diện nhưng chúng tôi hầu như không qua lại gì với bọn họ cả!”
“Có đôi khi, cho dù là ra ngoài hay lúc về có đụng nhau thì cũng chưa từng bắt chuyện bao giờ! Nhà bọn họ trông hẳn là rất có tiền, vào năm đó, đôi này thường xuyên mặc vô cùng thời thượng”
“Ừm… Chờ ông nhà tôi trở về thì có thể hỏi xem sao, có lẽ ông ấy biết nhà đối diện kia là làm gì đấy! Chắc hẳn là kinh doanh nhỉ?”
“Chắc chắn… là bị cháy tự nhiên ạ?” Thôi Lệ Châu lại hỏi: “Những người hàng xóm không có tin đồn nào sao?”
“Ôi, cái này thì tôi thật sự không biết rồi” Bác gái trả lời: “Tôi đâu phải loại người thích tám chuyện, chuyện lửa bốc lên như thế nào thì tôi cũng chưa từng nghe ai nói gì cả!”
“Vậy thì…” Thôi Lệ Châu mở album ra, mở ảnh chiếc đồng hồ Sint Norway đưa tới trước mặt bác gái, hỏi: “Bác đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này chưa?”
“Cái này…” Bác gái đeo kính lão lên, nhìn mãi mới lắc đầu nói: “Không, tôi chưa từng nhìn thấy kiểu đồng hồ nào như vậy!”
“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu hơi có vẻ thất vọng, lại hỏi: “Vậy thì… bác còn biết nhà ông ta có thân thích nào không? Hoặc là những người hàng xóm quanh đây có ai thân thiết với nhà bọn họ hay không?”
“Ôi, cháu trai ngoan tới rồi! Nào, để ông ngoại ôm một cái đi…”
Trong lúc mọi người trò chuyện, một ông lão xách túi golf đi vào nhà, sau khi nhìn thấy cháu trai thì nhanh chóng bước tới ôm lấy.
Chắc chắn đây là ông ngoại của đứa bé vừa về nhà, cũng chính là cha của cô gái trẻ tuổi kia.
“Hả?” Sau khi ôm lấy cháu ngoại, ông lão lúc này mới phát hiện có khách tới nhà nên vội vàng hỏi: “Đây là?”
Bà lão thấy thế thì mau chóng nói ra ý định của Thôi Lệ Châu, khi biết được Thôi Lệ Châu muốn nghe ngóng tin tức của nhà đối diện thì ông lão mới đặt cháu trai xuống và đi tới gần.
“Ôi… Đây chính là chuyện của rất nhiều năm trước rồi!” Ông lão ngồi xuống, nói: “Khi đó chắc khoảng thập niên 80 đấy!”
“Tôi nhớ là… người đàn ông ở nhà đối diện tên là… tên là… Cao Siêu Lâm! À… Hay là Cao Lâm Siêu ấy nhỉ? Ông ta có khẩu âm của người Đồng Giang, kinh doanh chân giò hun khói! Nhà có rất nhiều tiền, quần áo họ mặc lúc đó đều là áo da hàng hiệu quốc tế đấy!”
“Kinh doanh chân giò hun khói kiếm được nhiều tiền đến thế à?” Thôi Lệ Châu hơi bất ngờ, nhanh chóng ghi chép lại tin tức vào sổ.
Trong lúc ghi chép, cô ta chợt nhớ tới suy đoán trước đó của mình, vụ án cánh tay trong két sắt có thể có liên quan tới bang phái trong giang hồ hoặc là thế giới ngầm gì đó.
Một người chỉ bán chân giò hun khói mà lại có tiền như vậy, dường như lại chắc chắn điểm này rồi, có khi nào việc kinh doanh chân giò hun khói của bọn họ chỉ là cái màn che mắt?
Mà mối làm ăn thật sự thì có liên quan tới thế giới ngầm?
“Ai biết được!” Ông lão nói: “Có một lần, chúng tôi chạm mặt ở nhà hàng và uống rượu hàn huyên với nhau vài câu! Khi đó, ông ta nói với tôi rằng ông ta kinh doanh chân giò hun khói! Nhưng cụ thể thế nào, làm ở đâu thì tôi không biết!”
“Vậy… Nữ chủ nhân thì sao?” Thôi Lệ Châu lại hỏi.
“Nữ chủ nhân…” Ông lão cẩn thận nhớ lại một chút, nói với người bạn già: “Bà đã trò chuyện với họ bao giờ chưa? Hình như tôi không còn một chút ấn tượng nào cả. Tôi còn nhớ rõ trong nhà bà ấy có hai đứa trẻ, một nam một nữ, đều lớn hơn con nhà mình đấy!”
“Tôi đã nói chuyện với họ bao giờ đâu” Bà lão nói: “Người phụ nữ nhà đó cứ vểnh mặt lên trời, toàn nhìn xuống người khác, bà ta không để ý đến tôi thì tôi để ý đến bà ta làm gì?”
“Vậy…” Thôi Lệ Châu lại lấy ảnh chụp đồng hồ ra cho ông lão xem.
Ông lão lắc đầu mạnh, tỏ vẻ mình cũng không rõ.
Sau đó, ông lão còn nói, trên con đường của khu chung cư này, bọn họ là hộ gia đình duy nhất ở đây suốt hơn ba mươi năm, những hộ gia đình khác đã sớm đổi chủ rồi, nếu như muốn biết ai gần gũi với nhà số mười chín đó thì chỉ sợ là phải điều tra thêm về hàng xóm cũ trước đây mới được.
Sau đó, Thôi Lệ Châu lại hỏi bọn họ một vài vấn đề, bao gồm cả việc ngôi nhà sau đó đã được xử lý như thế nào. Chủ nhân hiện tại của ngôi nhà đó có quan hệ gì với gia đình bị thiêu chết kia không.
Ông lão nói với Thôi Lệ Châu rằng ngôi nhà đã được bán lại cho một người Nhật Bản vào mười năm trước, người Nhật Bản này rất thân thiện, là CEO của một công ty đa quốc gia.
Hiện giờ, chắc ông ta đã về nước rồi, mấy ngày nữa mới trở về.
Còn chuyện sau khi hỏa hoạn, rốt cuộc căn nhà đã được xử lý như thế nào thì bọn họ không biết. Chỉ biết là sau trận hỏa hoạn đó, rất nhiều năm sau vẫn không có ai tu sửa và dọn vào ngôi nhà ấy…
Sau khi hỏi thăm được một lúc, Thôi Lệ Châu cảm thấy không thể hỏi được cái gì nữa, lúc này mới chào tạm biệt rời đi.
Đương nhiên, trước khi đi, Thôi Lệ Châu để lại số điện thoại của mình và ghi lại phương thức liên lạc của gia đình này, đồng thời thể hiện lòng cảm ơn của mình.
Trong lần điều tra này, Thôi Lệ Châu không đi xe riêng mà tự mình đón xe đến.
Giờ phút này, sau khi đi rời khỏi biệt thự, cô ta chỉ có thể đi bộ ra khu chung cư, sau đó mới có thể đón xe về.
Sau khi đi ra cổng, cô ta cẩn thận nhìn biệt thự số mười chín vài lần, mặc dù biệt thự trước mặt dồi dào sức sống, thế nhưng ở trong mắt Tiểu Thôi lại như phảng phất nhìn thấy trận hỏa hoạn vô tình năm đấy!
Vậy thì…
Rốt cuộc nguyên nhân của vụ hỏa hoạn năm ấy là như thế nào đây?
Thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi sao?
Nếu đã xác định là hỏa hoạn thì bên cứu hỏa nhất định sẽ có ghi chép.
Nghĩ đến đây, Thôi Lệ Châu đang định lấy điện thoại di động ra, muốn Tăng Khả điều tra về hồ sơ hỏa hoạn thì ai ngờ đột nhiên có một người lén lén lút lút ở sau lưng Thôi Lệ Châu.
“Cô cảnh sát, cô cảnh sát ơi…”
Thôi Lệ Châu nhìn lại, thấy ông lão vừa rồi đột nhiên đuổi theo ra tận cổng, đồng thời ra hiệu cho Thôi Lệ Châu đi tới sân bên cạnh nói chuyện.
Thế này…
Thôi Lệ Châu không rõ ràng cho lắm, đành phải bước qua đó.
“Ừm… Thật ngại quá, thật ngại quá, cô cảnh sát!” Ông lão mặt mũi tràn đầy áy náy nói: “Bà nhà tôi tâm địa hơi nhỏ nhen, nếu như vừa rồi tôi nói tôi biết rõ chuyện của nữ chủ nhân kia thì bà ấy lại tức giận lải nhải mất!”
“Ừm…” Thôi Lệ Châu sững sỡ: “Cái gì… Ông có ý gì? Nữ chủ nhân nhà ai?”
“Chính là nữ chủ nhân của biệt thự số mười chín ấy!” Ông lão cẩn thận nhìn bốn phía mới nói ra tình hình thực tế với Thôi Lệ Châu: “Tên của nữ chủ nhân nhà ấy không phải là Tôn Ngọc Kiều mà là Tôn Ngọc Kiều*, bà ta quê ở Gia Hành!”
* Hai chữ “娇” và “乔” đều có nghĩa là Kiều, nhưng “娇” đọc là “jiao”, còn “乔” đọc là “qiáo”.
Ong…
Bỗng nhiên, đầu của Thôi Lệ Châu ong lên một tiếng, lập tức cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều nổ tung.
Bởi vì thông qua giám định bản đồ gen của cánh tay trong két sắt lúc trước, chủ nhân của cánh tay hẳn là thuộc nhà họ Tôn đến từ Gia Hành.
Hiện giờ, vừa nghe ông lão nói như vậy, tức là hai điểm này đều đã được chứng thực.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Lần này thật sự đã tìm đúng rồi sao?
“Còn nữa” Ông lão lại chỉ vào điện thoại ở trong tay Thôi Lệ Châu: “Chiếc đồng hồ mà vừa rồi cô cho chúng tôi xem vốn được khảm kim cương có đúng không?”
Thôi Lệ Châu dùng sức gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi, nếu như tôi nhớ không lầm thì…” Ông lão khẳng định nói: “Lúc trước, trên tay Tôn Ngọc Kiều cũng đeo một chiếc đồng hồ giống hệt như thế này!”