← Quay lại trang sách

Chương 2320 Biệt thự số mười chín (1)

Khu chung cư Phục Hưng, đường Văn An, khu Giang Bắc, Ma ĐôSắc trời đã gần tối, không khí trong lành mà lạnh lùng, Thôi Lệ Châu lấy di động ra, vừa xem xét tin tức trên di động, vừa quan sát căn nhà trước mắt.

Biển số nhà viết số mười chín, đúng là địa chỉ mà ông chủ cửa hàng đồng hồ giao cho mình.

Kỳ lạ…

Thôi Lệ Châu nói thầm, chẳng phải tòa biệt thự đã bị đốt cháy rồi sao? Tại sao lại…

Đúng vậy, chỉ thấy trước mắt là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, tinh xảo, lịch sự tao nhã, có một phong cách riêng, hoàn toàn không có vẻ gì như từng xảy ra hỏa hoạn.

Cũng phải…

Trong lòng Thôi Lệ Châu nghĩ, dù sao cũng là chuyện đã xảy ra từ ba mươi năm trước, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, đương nhiên nhà cửa đã được tu sửa lại, không biết người trong nhà này có liên quan tới vụ án mình đang điều tra hay không.

Nghĩ đến đây, Thôi Lệ Châu nhấn chuông cửa biệt thự.

Nhưng mà đợi một lúc lâu vẫn không thấy có ai trả lời.

Cô ta ấn chuông cửa mấy lần liên tiếp, nhưng lại không thấy bất kỳ động tĩnh gì, cô ta bèn nghĩ, có khi nào chuông cửa bị hỏng rồi hay không?

Vì thế, cô lại dùng sức gõ cửa, nhưng đợi một lúc lâu mà bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

À.

Xem ra là trong nhà không có người…

Thôi Lệ Châu nhìn vào bên trong qua khe cửa, chỉ thấy trong sân biệt thự gieo trồng đủ loại hoa cỏ, bừng bừng sức sống, chắc chắn là có người sống ở đây.

Biệt thự được kiến tạo theo phong cách châu Âu, mang phong cách nước ngoài, nhưng trên cửa sổ lại dán viền giấy, bên cửa hiên cũng có treo đèn lồng màu đỏ, hiển lộ hương vị địa phương rõ ràng.

Haizzz…

Thôi Lệ Châu lại nhìn điện thoại di động, giận Tăng Khả vì sao đến bây giờ vẫn không điều tra được tin tức.

Cho tới bây giờ, cô ta chỉ biết khu chung cư Phục Hưng này rất nổi tiếng ở bản địa Ma Đô, bởi vì các biệt thự ở nơi này đều là kiến trúc đặc sắc thời kỳ trước giải phóng, cho nên bị địa phương giữ lại làm hạng mục bảo vệ, không bị quy hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác.

Bởi vì nơi này ở vào trung tâm thành phố Ma Đô, từ đầu đường đến cuối đường toàn là khu nhà cao cấp trong cao cấp, mỗi một tòa nhà có giá trị cơ bản hơn một trăm triệu nhân dân tệ, người có thể cư trú ở đây không giàu thì sang.

Nhưng bởi vì khu chung cư này được xây dựng quá sớm, nơi này không có gara ngầm dưới đất, ô tô của các nhà chỉ có thể chạy qua khu chung cư, đỗ trong sân nhà mình hoặc là đỗ trên khoảng đường phố ngay trước nhà.

Lúc Thôi Lệ Châu đang chờ đợi điện thoại của Tăng Khả thì một chiếc BMW X7 mới tinh vừa hay chậm rãi dừng lại trước mặt cô ta, đậu trước một tòa biệt thự đối diện biệt thự số mười chín.

Một đôi vợ chồng trẻ tuổi nhanh chóng bước ra khỏi xe, trong lòng người vợ còn ôm một đứa trẻ con.

Người chồng xách hai túi rau dưa thực phẩm lớn từ trong cốp ra, hai người mở cửa tiến vào biệt thự đối diện.

Đúng rồi!

Bà con xa không bằng láng giềng gần, láng giềng gần không bằng sống ngang cửa.

Thôi Lệ Châu nhanh chóng chạy tới, lớn tiếng gọi đôi vợ chồng kia: “Xin quấy rầy anh chị một lúc! Tôi có thể hỏi anh chị mấy câu không?”

Nghe tiếng gọi của Thôi Lệ Châu, hai vợ chồng lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Thôi Lệ Châu nhanh chóng lấy thẻ cảnh sát của mình ra: “Tôi là nhân viên cảnh sát đang điều tra vụ án, hy vọng… hai người có thể cung cấp cho chúng tôi một vài thông tin!”

“Chúng tôi á?” Người đàn ông hơi sửng sốt, có vẻ căng thẳng: “Chúng tôi có thể giúp chuyện gì?”

“À… không cần phải căng thẳng đâu” Thôi Lệ Châu nhanh chóng ra hiệu, sau đó chỉ vào biệt thự số mười chín và nói: “Là về ngôi nhà đối diện nhà hai người ấy mà!”

“Đối diện?” Người đàn ông nhìn thoáng qua vợ mình, than thở: “Hóa ra là người Nhật Bản kia à?”

“Hả?” Thôi Lệ Châu sửng sốt: “Người Nhật Bản sao?”

“Ừ, đúng thế!” Lúc này, người phụ nữ ôm đứa bé tới gần và gật đầu nói: “Cô cảnh sát, đối diện nhà của chúng tôi là một người Nhật Bản, cô tìm anh ta làm gì vậy?”

Thôi Lệ Châu có hơi loạn, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình một chút rồi hỏi: “Người Nhật Bản đã ở đó bao lâu? Tôi còn muốn hỏi hai người có biết chuyện nhà đối diện từng xảy ra hỏa hoạn không!”

“Cái gì? Hỏa hoạn à?” Hai người đồng loạt nhìn về phía biệt thự số mười chín, người phụ nữ buồn bực nói: “Tôi đâu có nghe nói nhà anh ta từng xảy ra hỏa hoạn nhỉ? Mọi người trong đó không sao chứ?”

“Không, tôi nói là…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng nói: “Là trận hỏa hoạn ba mươi năm trước cơ!”

“Wow…” Người đàn ông kinh ngạc: “Tôi năm nay mới hai mươi bảy thôi… Cô muốn điều tra cái gì vậy?”

“À… Đúng rồi…” Ai ngờ, cô kia lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì: “Tôi có nghe mẹ tôi nói đối diện đúng là từng xảy ra hỏa hoạn, tôi có nhớ mang máng!”

“Em đùa gì đấy!” Người đàn ông cười nói: “Em còn nhỏ hơn anh một tuổi mà?”

“Không, không phải” Người phụ nữ nhanh chóng nói: “Việc hỏa hoạn thì đương nhiên em không có ấn tượng, nhưng mà trước đây, em thường xuyên đi sang đó chơi đùa với các bạn mà…”

“Em còn nhớ rất rõ chỗ đó là một khu vực phế tích bị đốt trọi, còn có bạn bịa ra là nhà ma gì gì đó nữa cơ…”

“Không thể nào?” Người đàn ông lại kinh ngạc: “Em gan… gan đến vậy sao?”

“Em cũng quên rồi” Người phụ nữ nhớ lại: “Có thể là lúc còn nhỏ thì tương đối to gan nhỉ? Hình như… hình như sau khi em học tiểu học, đối diện mới sửa chữa lại, ban đầu, căn nhà đó được cho thuê, cho nhiều người thuê lắm, mãi đến mười năm trước mới có một người Nhật Bản mua lại căn nhà đó…”

“Cô cảnh sát…” Người đàn ông hỏi Thôi Lệ Châu: “Có vẻ cô tìm lầm người rồi thì phải? Trận hỏa hoạn ba mươi năm trước thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”

Thẳng đến lúc này, Thôi Lệ Châu mới nhận ra hóa ra chỗ này là nhà của người phụ nữ, còn người đàn ông có khả năng là chuyển tới đây sống cùng, hoặc là ở rể.

“Chúng tôi hoài nghi trận hỏa hoạn đó có liên quan đến một vụ án quan trọng của chúng tôi hiện tại” Thôi Lệ Châu không để ý tới người đàn ông mà chỉ nói với người phụ nữ: “Cho nên tôi hy vọng các cô có thể cung cấp một vài tin tức về vụ hoả hoạn năm ấy!”

“À, không thành vấn đề, không thành vấn đề…” Cô gái khẩn trương nói: “Mời cô vào! Chắc cha mẹ tôi có thể giúp cô đấy, trước đây tôi có nghe bọn họ nói đến vụ hỏa hoạn ở nhà đối diện rồi!”

“À… Vậy cha mẹ của cô…” Thôi Lệ Châu mới vừa định hỏi xem cha mẹ của người phụ nữ bây giờ đang ở đâu thì bỗng nhìn thấy cửa chống trộm của biệt thự được mở ra, một bác gái lớn tuổi xuất hiện.

“Tiểu Hoàng, cá thị tát ninh a (ai thế)?” Bác gái nói giọng địa phương Ma Đô.

“Mẹ ơi, đây là cảnh sát” Người phụ nữ nhanh chóng giới thiệu: “Cô cảnh sát này muốn hỏi chuyện nhà đối diện bị cháy năm đó!”

“Ôi, giao quan thần quang liễu (chuyện lâu lắm rồi)…” Bác gái nói một tràng tiếng địa phương, Thôi Lệ Châu nghe mà mây mù dày đặc.

“Mời cô cảnh sát vào nhà! Chúng ta vào trong nhà rồi nói…” Cô gái kia thấy thế, mời Thôi Lệ Châu vào phòng.

Chờ bọn họ đặt đồ xuống, hơn nữa cũng sắp xếp chuẩn bị mọi thứ cho đứa bé xong, người phụ nữ trẻ tuổi mới làm phiên dịch, để bác gái hiểu biết tường tận mọi chuyện về vụ cháy năm đó kể lại.

“Đúng” Bác gái nói: “Ba mươi năm trước, lúc sinh thằng cả, tôi vẫn còn đang ở cữ! Bên đối diện xảy ra một vụ cháy lớn, thiêu sống cả nhà hai vợ chồng với hai đứa bé luôn!”

“Ngọn lửa bùng lên trong đêm khuya, thế lửa rất nhanh và dữ dội” Bác gái nhớ lại: “Đến lúc chúng tôi phát hiện ra thì đã không có cách nào xông vào cứu người nữa!”

“Khi đội phòng cháy chữa cháy đến, ngọn lửa đã thiêu sạch mọi thứ, một nhà bốn người không ai sống sót, đúng là thảm mà…”