Chương 2323
“Cao Siêu Lâm, người Đồng Giang, kinh doanh chế biến thịt, sinh năm 1953, chết bởi hỏa hoạn vào ngày 15 tháng 10 năm 1989…”Nhìn các tư liệu tương quan, Triệu Ngọc chăm chú lại thuần thục ghi chép lên bảng trắng.
Thực ra, bên phía phòng Đặc Cần hiện giờ cũng chính là thời điểm trọng yếu, Amerola đang chờ được phóng thích, nữ sát thủ Haiya thì đang chờ để được chuyển giao cho chính quyền địa phương, Tịch Mộng Na thì chờ đơn thanh minh vô tội của cô ta được phê duyệt.
Đương nhiên, còn cả cuộc đàm phán trao đổi với Lý Lệ Nhã, công việc thẩm vấn nữ quản gia cùng tên kỹ thuật viên và người quản lý ở quán bar nữa, đều đang được rầm rộ tiến hành.
Thế nhưng, những chuyện này đều có chuyên gia kinh nghiệm phong phú hơn đang làm, Triệu Ngọc ở phòng Đặc Cần cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Cho nên hắn đã xin với mẹ vợ và cha vợ, để hắn trở lại Cục Cảnh sát này.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra, vẫn là Triệu Ngọc nhớ tới vụ án này.
Cánh tay trong két sắt, Sint Norway 1918 hiếm có, cả vụ án hỏa hoạn bí ẩn vào ba mươi năm trước, tất cả đều khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng hứng thú.
Với kinh nghiệm tham dự phá án nhiều năm, hắn đã ý thức được phía sau vụ án này tất nhiên đang che giấu một bí mật không thể cho ai biết, cho nên mong muốn tìm ra chân tướng của hắn càng trở nên bức thiết hơn.
Ban đầu, Triệu Ngọc cũng từng muốn sử dụng vụ án này để rèn luyện đoàn người Thôi Lệ Châu thật tốt, xem phải chăng bọn họ đã có thể một mình đảm đương được chưa!
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn không thể nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, cuối cùng vẫn tham dự vào.
“Tôi mặc kệ” Thôi Lệ Châu bày những tư liệu liên quan tới vụ án này lên bàn công tác của Triệu Ngọc, tức giận lải nhải: “Khi nào giải quyết xong vụ án này, ít nhất anh cũng phải phát cho mỗi người chúng tôi một phong bao lì xì thật dày mới được!”
“Anh đã nói là để cho chúng tôi xử lý rồi, nhưng giờ lại chạy về đoạt đất diễn, làm gì có ai như anh chứ…”
“Được được được…” Triệu Ngọc cười nói: “Chuyện phong bao lì xì thật dày thì đương nhiên là không có vấn đề rồi! Không phải là tôi không tin tưởng năng lực của mọi người đâu, chỉ là tôi mà nhàn nhã thì sẽ khó chịu, khó khăn lắm mới gặp được vụ án thú vị thế này mà!”
“Tổ trưởng” Tăng Khả đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nói: “Em đã điều tra được sau vụ hỏa hoạn, thi cốt của gia đình Cao Siêu Lâm đều được chở về quê ở Đồng Giang để an táng, hẳn là lúc ấy đã không được kiểm tra thi thể rõ ràng”
“Chở về quê?” Thôi Lệ Châu quyệt miệng: “Vậy thì nhất định là được chôn trong mộ tổ của nhà họ Cao rồi, nếu muốn mở quan tài nghiệm thi… Độ khó không nhỏ đâu nha!”
“Tổ trưởng” Tăng Khả lại nói: “Trước mắt, bọn em đã tìm được thân thích của Cao Siêu Lâm rồi, Cao Siêu Lâm còn có một người em trai nữa, có lẽ ông ta sẽ biết một vài tư liệu rõ ràng hơn nhỉ?”
“Ừm” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu đã như vậy thì lập tức cắt cử cảnh sát hình sự nơi đó đi hỏi thăm xem sao! Tạm thời… đừng đề cập tới chuyện mở quan tài nghiệm thi, cứ giải thích tình hình đã rồi tính sau!”
“Hiểu rồi!” Tăng Khả gật đầu, quay người rời đi.
“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc hỏi Thôi Lệ Châu: “Cô đã điều tra ông lão ở nhà đối diện chưa? Có vấn đề gì không?”
“Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề đâu nhỉ?” Thôi Lệ Châu nói: “Anh nghĩ thử xem, nếu như ông ta thật sự có vấn đề thì tại sao lại âm thầm đuổi theo, nói cho tôi biết sự thật chứ?”
“Có điều, khó mà nói chắc chắn được việc này!” Triệu Ngọc nói: “Ông ta có thể nói chính xác tên của nam chủ nhân và nữ chủ nhân thì không chừng còn biết điều gì đó khác nữa, cô hãy sắp xếp thời gian gặp mặt tâm sự với ông lão kia một lần nữa đi!”
“Được!” Thôi Lệ Châu nói.
“Ừm…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vì sao đến bây giờ mà ngay cả một tấm ảnh cũng không tìm thấy chứ? Ông lão kia đã nói gì nhỉ? Không phải nữ chủ nhân kia có dáng dấp rất xinh đẹp sao?”
“Đúng vậy” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Ông lão nói rằng dáng dấp của nữ chủ nhân Tôn Ngọc Kiều đúng là rất xinh đẹp, thế nhưng bà lão nhà ông ta lại cảm thấy dáng dấp của Tôn Ngọc Kiều như yêu tinh, cho nên đã cảnh cáo ông lão, không cho ông lão giao lưu với bọn họ…”
“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nhà bọn họ ở Ma Đô, nhưng chúng ta điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được bạn bè hay đồng nghiệp làm ăn nào đó của họ à?”
“Không có” Thôi Lệ Châu nói: “Dù sao cũng đã hơn ba mươi năm, lúc trước, Cao Siêu Lâm kinh doanh chân giò hun khói và bán buôn, không có một cái tên cửa hiệu chính thức nào, cho nên hiện giờ không dễ điều tra ra đâu!”
“Nhưng mà anh yên tâm” Thôi Lệ Châu nói: “Chị Ngô đã thương lượng với phía cảnh sát Ma Đô rồi, cảnh sát Ma Đô vô cùng coi trọng vụ án này, đang điều tra rồi!”
“Bọn họ đang tích cực tìm kiếm tất cả những người đã từng qua lại với gia đình Cao Siêu Lâm…”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nói: “Không phải đã xét nghiệm ra ADN rồi sao? Không phải đã tìm được một người bác của Tôn Ngọc Kiều rồi à? Ông ta biết những gì?”
“Ông ta không biết nhiều lắm đâu” Thôi Lệ Châu rút ra một tập trong đống tư liệu: “Đây chính là lời khai của ông ta”
“Ông ta nói rằng lúc trước, sau khi Tôn Ngọc Kiều phát đạt đã trở nên vô cùng kiêu ngạo, rất ít qua lại với họ hàng, cho nên dù cùng ở Ma Đô nhưng người bác này thậm chí còn không biết địa chỉ nhà của Tôn Ngọc Kiều,
“Khi về quê hằng năm, bọn họ mới gặp nhau…”
“Nếu đã phát đạt thì phải có cô đơn” Triệu Ngọc nói: “Xem ra, trong việc kinh doanh chân giò hun khói của Cao Siêu Lâm rất có khả năng đang ẩn giấu bí mật khó nói nào đó!”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu nhanh chóng gật đầu: “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi, vụ việc lần này hẳn là có liên quan tới thế giới ngầm, không chừng, vụ hỏa hoạn đó cũng là do thế giới ngầm sắp xếp để trả thù!”
“Nhưng vì sao cánh tay của Tôn Ngọc Kiều lại xuất hiện ở trong két sắt thì lại hoàn toàn không hiểu nổi…”
“Thật sao?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Nhưng suy nghĩ của tôi lại không giống cô lắm! Bởi vì trước đó, tôi đã gặp phải sự trả thù của thế giới ngầm rồi, chặt tay chặt chân có rất nhiều, nhưng mà chém xong lại mang tay chân đi thì rất ít xảy ra!”
“Cho dù mang đi thì cũng không có lý do gì để cho vào trong két sắt!”
“Vậy…” Thôi Lệ Châu nhíu mày, nói: “Sếp thấy thế nào?”
“Một nửa cánh tay được bỏ vào két sắt…” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy… dường như là vì sưu tập và bảo tồn!”
“Sưu tập?” Thôi Lệ Châu quyệt miệng: “Sưu tập cánh tay của người sao? Vậy thì… phải thực hiện công đoạn chống phân hủy mới đúng?”
“Có khi…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Tôi cảm thấy hung thủ chặt tay vì hắn ta là đồ biến thái! Hoặc là… là… vì tình!!!”
“Được rồi” Thôi Lệ Châu lau mồ hôi: “Đầu tiên là vụ án chặt tay, sau đó là vụ án phóng hỏa, hiện giờ lại đổi thành vụ án giết người vì tình…”
“Còn có một vấn đề quan trọng nữa…” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ biết rõ trong két sắt có cánh tay của người thì vì sao… cuối cùng lại vứt két sắt ở trong nhà kho ở tầng hầm chứ?”
“Chẳng lẽ… hắn ta không sợ bị người khác phát hiện ra à?”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu thừa nhận: “Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ của vụ án, trước đó tôi còn đang suy tính đến khả năng liệu có phải hung thủ sau khi bỏ cánh tay vào két sắt đã bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn nào đó, nên cuối cùng mới thành ra thế này không?”
“Hắn ta… đã chết rồi? Hoặc là…” Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: “Giống như Khang Tử Thanh ở trong vụ án video giết người ấy, xảy ra tai nạn giao thông mà biến thành người thực vật!?”
“Ừm…” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, nếu đúng là như thế thì chỉ sợ cuộc điều tra vụ án này sẽ càng khó khăn hơn. Hắn suy tư một lát rồi nói: “Tôi thấy… mặc dù chúng ta đã tìm được chủ nhân của cánh tay rồi, nhưng mà két sắt đó vẫn là thứ quan trọng nhất, chúng ta phải tìm ra chủ nhân của két sắt thì mới có thể tiếp cận chân tướng gần hơn nữa…”