Chương 2324 Hợp táng
Hai ngày sau, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Ma ĐôNhóm người Triệu Ngọc đang đứng trước màn hình lớn, quan sát video trực tiếp.
Video này được quay từ Cục Cảnh sát Đồng Giang tỉnh Thọ Nguyên xa xôi, nội dung trực tiếp chính là Cao Siêu Việt – em trai ruột của Cao Siêu Lâm, ông ta đang kể lại tình hình năm đó cho cảnh sát.
“… Anh ấy cùng chị dâu của tôi chắc chắc đều là dân buôn bán! Chuyện làm ăn rất suôn sẻ” Cao Siêu Việt nói: “Lúc đó, cha mẹ và tôi còn đi theo làm ăn nữa đấy!”
“Chúng tôi mở một nhà máy chế biến chân giò hun khói ở quê nhà, anh tôi và chị dâu xuất hàng ở Ma Đô, lúc ấy, thậm chí còn đưa ra nước ngoài nữa! Việc kinh doanh vô cùng thuận lợi!”
“Chỉ tiếc là một vụ hỏa họa vô tình đã phá hủy cả gia đình anh ấy, haizz… Bằng không… Hiện giờ nhà chúng tôi đã rất khấm khá rồi!”
Nhân viên phụ trách thẩm vấn đưa ra câu hỏi rằng Cao Siêu Việt đã từng tới nhà của anh trai ông ta ở Ma Đô lần nào hay chưa?
“Đương nhiên là tôi đã từng đến rồi” Cao Siêu Việt không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Cả đời này tôi cũng không thể nào quên được ngôi nhà của bọn họ!”
“Nhà anh ấy là ở khu chung cư Phục Hưng đường Văn An, mười… A… Số mười chín…” Cao Siêu Việt nói: “Tôi nhớ là vào năm 88, chân giò hun khói cần được đưa lên thuyền, tôi đã từng ở nhà của anh trai tôi suốt hơn ba tháng trời”
“Sau này, anh ấy thấy tôi cực khổ quá nên đã mua xe, thuê người, để cho tôi về quê phụ trách nhà máy!”
Sau đó, nhân viên cảnh sát lại hỏi Cao Siêu Việt chuyện liên quan tới Tôn Ngọc Kiều.
“Chị dâu của tôi cũng rất tốt bụng” Cao Siêu Việt nói: “Mặc dù chị ấy là người Ma Đô, nhưng mà đối xử với tôi rất tốt, lúc tôi về quê, chị ấy còn nói muốn giới thiệu con gái ở Ma Đô cho tôi nữa!”
“Chỉ tiếc là tôi không chờ được tới lúc đó…”
“Ừm… Có điều…” Cao Siêu Việt bỗng cảm thấy có chút không ổn, lại bổ sung: “Chị dâu của tôi vốn là tiểu thư khuê các, tính tình hơi cao ngạo, bình thường nói năng hơi kiêu căng, nên cha mẹ tôi luôn không bằng lòng…”
“Nhưng mà chị ấy đối xử với tôi lại rất tốt, mỗi lần đi du lịch về, chị ấy đều mua quần áo mới hoặc là giày dép mới cho tôi, đều là hàng hiệu quốc tế cả…”
Lúc này, nhân viên cảnh sát lại hỏi hiện giờ ông ta còn nhớ gì về vụ hỏa hoạn năm đó hay không? Gia đình có cảm thấy vụ hỏa hoạn đó là ngoài ý muốn hay không?
“Ôi, anh nói lời này… làm tôi…” Cao Siêu Việt sờ sờ tim, nói: “Làm cả người tôi nổi da gà rồi đấy, việc này đã trôi qua hơn ba mươi năm rồi, sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Nhân viên cảnh sát trấn an vài câu, bảo ông ta nghĩ tới cái gì thì cứ nói cái đó ra.
Mà Cao Siêu Việt lúc này càng biểu hiện rõ vẻ khẩn trương so với ban nãy, nói năng cũng trở nên khó khăn:
“Khi vụ hỏa hoạn xảy ra, chúng tôi đều đang ở nhà…” Ông ta bụm mặt, nói: “Là bên đó, à, là bên phía Ma Đô gọi điện thoại cho chúng tôi!”
“Chúng tôi rất choáng váng, hoàn toàn… hoàn toàn không thể tin nổi…”
“Sau đó… Sau đó chúng tôi lập tức lái xe đến, nhưng chỉ còn có thể nhặt xác thôi…” Nói đến đây, Cao Siêu Việt thương tâm vì nghĩ đến chuyện cũ, sắc mặt trở nên bi thương cực kỳ.
Nhìn thấy hình ảnh này, nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm im lặng một lát, rồi mới vừa an ủi vừa hỏi dò, để Cao Siêu Việt kể lại tình hình lúc đó.
“Chúng tôi… chúng tôi nhận thi thể ở Cục Cảnh sát” Cao Siêu Việt đau khổ nói: “Thi thể đã bị đốt cháy khét, cả nhà anh ấy, hu… hu…”
Kết quả, nói đến đây, Cao Siêu Việt lại không kìm nén được nữa, che miệng khóc thành tiếng.
Lần này, nhân viên cảnh sát không dừng lại mà thừa cơ hỏi một câu: “Anh còn nhớ rõ vào lúc bàn giao, thi thể có còn hoàn chỉnh không?”
“Hu hu hu…” Cao Siêu Việt dùng sức gật nhẹ đầu, nhưng sau khi gật đầu xong mới nghe rõ câu hỏi của nhân viên cảnh sát, nhanh chóng dùng sức lắc đầu, rồi đau khổ nói: “Không thể nào, thi thể bị đốt cháy khét thì còn có cái gì hoàn chỉnh được chứ?”
“Khi chúng tôi nhận thi thể, cơ bản đều chiếu theo xương đầu để phân biệt, hai lớn hai nhỏ… Còn lại… Làm sao có thể phân rõ cái gì với cái gì…”
Sau khi trả lời xong, Cao Siêu Việt vuốt nước mũi và nước mắt trước, sau đó mới hiểu ra điều gì, tràn đầy kinh ngạc, vội vàng hỏi nhân viên cảnh sát:
“Anh… Anh hỏi như vậy có phải là… các anh cho rằng vụ hỏa hoạn năm đó… là… là… có người cố ý gây ra không? Là… là… ai!!? Là kẻ nào lại táng tận lương tâm, lòng dạ ác độc như thế!”
Nhìn thấy Cao Siêu Việt kích động như vậy, nhân viên cảnh sát nhanh chóng trấn an ông ta, một lúc lâu sau, Cao Siêu Việt mới dần dần bình tĩnh lại.
“Vậy thì…” Nhân viên cảnh sát tiếp tục hỏi: “Ngôi biệt thự kia sau này thì thế nào? Xử lý ra sao?”
“Haizz…” Nghe đến đó, Cao Siêu Việt lại bụm mặt: “Cứ nghĩ đến ngôi nhà đó là chúng tôi lại thấy hối hận! Bởi vì xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn như thế, lại chết nhiều người như vậy, nên đâu ai dám muốn nhà đó, còn ai dám ở nữa!”
“Ban đầu cứ để đó không dùng nhiều năm qua, sắp sụp đến nơi rồi”
“Sau đó, có môi giới tìm tới chúng tôi, nói rằng bọn họ muốn mua ngồi biệt thự kia, bằng lòng bỏ ra 1,5 triệu nhân dân tệ để mua ngôi nhà”
“Chúng tôi không đồng ý, thông qua mấy lần trả giá, cuối cùng ra mức giá hai triệu để thỏa thuận” Cao Siêu Việt nói: “Nhà chúng tôi lấy một triệu, nhà chị dâu lấy một triệu,”
“Nói thật ra thì số tiền ấy vào lúc này cũng coi như không ít! Suy nghĩ của chúng tôi ngay lúc đó cũng rất đơn giản, nếu cứ để nhà kia trống như vậy, ngày nào đó sập thì lại càng không bán được!”
“Còn nữa, nên bán căn nhà sớm, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai gia đình, nếu cứ giữ lại thì khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp…”
“Haizz, ai có thể ngờ tới… Hiện giờ nhà đó lại lên giá chứ!” Cao Siêu Việt bụm mặt lại: “Càng xui xẻo hơn chính là sau này một triệu được dùng cho hôn lễ của tôi và mua xe ô tô… Hiện giờ chiếc xe đó cũng hỏng rồi…”
“Vậy thì anh có biết” Nhân viên cảnh sát hỏi lại: “Sau đó ngôi nhà được bán cho người nào không?”
“Bên môi giới mới biết” Cao Siêu Việt càng ghen tỵ nói: “Bọn họ đúng là khôn khéo! Nếu ngôi nhà đã xảy ra hỏa hoạn thì bọn họ dứt khoát sửa chữa tốt ngôi nhà, rồi cho người ngoại quốc thuê!”
“Ma Đô chính là đô thị quốc tế, số người ngoại quốc còn nhiều hơn cả dân bản xứ, cho nên bên môi giới đã cho bọn họ thuê, kiếm lấy tiền thuê kếch xù, đoán chừng sẽ thu hồi lại vốn hai triệu nhanh thôi…”
“Sau này, tôi còn nghe nói…” Cao Siêu Việt nói: “Vào lúc giá nhà tăng vọt, bọn họ lại dứt khoát bán ngôi nhà cho người ngoại quốc, thật sự là… thật sự là quá thông minh…”
“Có điều, tôi đoán chừng bọn họ vẫn thấy hối hận, bởi vì bọn họ bán nhà với giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà giá trị căn nhà bây giờ cũng đã lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ rồi!”
“Người kiếm được nhiều nhất lại chính là người ngoại quốc mua ngôi nhà ấy!”
“Ôi, đúng là thế sự vô thường!” Cao Siêu Việt càng thêm hoài niệm, nói: “Nếu như gia đình anh trai tôi không xảy ra chuyện thì sau này tất nhiên là tôi sẽ tới Ma Đô định cư, cho dù là mua một căn nhà nhỏ thì hiện giờ cũng không phải sống như thế này!”
Nghe được lời cảm khái của Cao Siêu Việt, không khí lập tức im lặng.
Bên phía Triệu Ngọc, đoàn người ai cũng quay lại nhìn nhau.
“Ừm…” Trầm ngâm một lát, nhân viên cảnh sát trong màn hình lúc này mới tiếp tục hỏi: “Vậy thì… mộ của anh trai và chị dâu của anh thì sao? Họ được an táng ở chỗ nào?”
“Ừm, họ đều được an táng ở trong mộ tổ nhà họ Cao của chúng tôi, có điều…” Cao Siêu Việt nuốt ngụm nước bọt nói: “Bởi vì năm đó thi thể bị thiêu đến mức khó mà phân biệt được, cho nên chúng tôi đã an táng tất cả ở cùng một chỗ, chôn bốn người gia đình bọn họ vào chung một mộ…”