← Quay lại trang sách

Chương 2326 Tôi lại lập công rồi!

“Vẫn tốt, vẫn tốt!” Trong điện thoại, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, Trương Bồi Bồi đã kiểm tra sơ qua bộ thi cốt còn sót lại, trạng thái bảo tồn còn tốt hơn cả so với tưởng tượng một chút, hẳn là có thể lấy được ADN hữu hiệu”“Có điều, công việc thu thập thi cốt vừa mới bắt đầu, muốn đạt đến bước lấy tin tức thì còn phải chờ bọn em di dời thi cốt về Cục Cảnh sát mới được”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Điểm mấu chốt thì sao? Chuyện nửa cánh tay không phải rất rõ ràng rồi à? Liệu có bộ thi cốt nào bị mất tay không?”

“Không được” Tăng Khả nói: “Thi cốt trước mắt đã bị lẫn lộn với nhau, tạm thời vẫn chưa nhìn ra được gì hết, ấy… Úi…”

Ai ngờ, trong lúc nói chuyện, dường như Tăng Khả nghe thấy điều gì đó, vội vàng dừng lại một chút, nhiều âm thanh huyên náo xuất hiện trong điện thoại.

Mãi cho tới mười giây sau, trong loa mới vang lên giọng nói của Tăng Khả.

“Tổ trưởng, vừa rồi Bồi Bồi có nói với em là vừa rồi cô ấy đã đếm qua số xương khuỷu tay, xương bàn tay và xương cổ tay một chút, phát hiện ra… Đúng thật là thiếu một tổ hợp, nhưng mà tình hình bây giờ hơi hỗn loạn, bởi vì đã bị đốt cháy khét nên không tìm thấy rất nhiều xương cốt!”

“Cô ấy cũng không thể xác định chắc chắn là thiếu xương cốt!”

“À… Được, được…” Triệu Ngọc căn dặn một lần nữa: “Nếu đã lấy được ADN thì chí ít có thể tự nghiệm chứng được rồi, lát nữa có tin tức gì thì nhớ nói với tôi trước tiên đấy!”

“Anh yên tâm đi, yên tâm đi…” Tăng Khả nói: “Em cúp trước nhé, nhân lực không đủ, em cũng phải đi xuống dưới hỗ trợ mới được…”

Phù…

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc lại căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nếu như số thi cốt trong mộ thật sự có một bộ bị thiếu cánh tay thì… liệu có thể giải thích thế này không?

Tôn Ngọc Kiều đã bị người ta chém đứt cánh tay trước khi bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn!

Cho nên cánh tay và đồng hồ mới không lưu lại dấu vết bị đốt cháy của vụ hỏa hoạn…

Đương nhiên, đây đều chỉ là suy đoán, hiện giờ Trương Bồi Bồi cũng không thể chắc chắn có một bộ thi cốt bị thiếu một cánh tay, cho nên nhất định phải chờ kết quả kiểm nghiệm mới được.

Muốn xử lý thi cốt đã bị đốt cháy khét, đồng thời được mai táng trong mộ hơn ba mươi năm nhất định không phải là chuyện dễ dàng, cho nên Triệu Ngọc nghĩ nếu muốn tin tức được xác thực thì nhanh nhất cũng phải đến nửa đêm!

“Oa, đúng là một người anh rể thân kiêm nhiều chức nhỉ!” Giọng nói của cô em vợ Đinh Lam vang lên bên cạnh.

Bởi vì vụ án cánh tay trong két sắt không có gì cần phải giữ bí mật cho nên khi gọi điện thoại, Triệu Ngọc không né tránh Đinh Lam.

“Đương nhiên rồi, ai bảo anh là nhà thám tử trứ danh vũ trụ lay động càn khôn chứ!” Triệu Ngọc liếm mép nói: “Ban đầu, anh đến Ma Đô cũng là bởi vì phá án mà!”

“Em biết, lúc đầu cũng là bởi vì anh em Chu thị của Tập đoàn Thiên Cần mà tới đây” Đinh Lam cười nói: “Từ khi xảy ra vụ việc ở tòa cao ốc Phú Hào thì chuyện Tập đoàn Thiên Cần lại chẳng đáng để vào mắt!”

“Đúng rồi, ban nãy anh đang định hỏi” Triệu Ngọc hỏi: “Không phải Chu Vận Địch còn sống à? Mọi người đã phái người hỏi cô ta chưa?”

“Cô ta và Tina là tình nhân, chắc chắn Tina đã từng nói với cô ta điều gì chứ nhỉ?”

“Bọn em đã từng hỏi rồi” Đinh Lam nói: “Chu Vận Địch còn kém xa so với Lý Phú Hào, cô ta căn bản còn chưa tiếp xúc đến mạch chính, thông tin mà cô ta biết được vô cùng có hạn!”

“Ồ…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy thì… những chuyện khác thì thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Đinh Lam đầu tiên là nhìn kỹ xung quanh một lượt, đến khi thấy không có ai chú ý tới, mới nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc:

“Xế chiều hôm nay, cấp trên sẽ thả Amerola ra! Dựa theo quy tắc, bọn em sẽ không tiến hành theo dõi hậu kỳ gì đó với cô ta, quan hệ của hai người tốt như vậy, anh có đi tiễn cô ta không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc do dự một chút rồi nói: “Thôi vậy! Cô gái kia thấy anh quá ưu tú, nên đã say mê anh rồi, nhưng anh đã có chị của em, vì để tránh nghi ngờ, vẫn là em đi đi!”

“Tốt xấu gì thì quan hệ của em và cô ta cũng không tệ, chúng ta từng là chiến hữu cùng nhau tung hoành ở ngôi nhà tội ác mà? Ha ha…”

“Tự luyến quá mức làm em thấy hơi buồn nôn đấy!” Đinh Lam nôn khan một chút.

“Ủa… Em có thai à?” Triệu ngọc ra vẻ kinh ngạc: “Là của anh hả?”

“Anh thôi đi nhé!” Đinh Lam đấm vào bả vai của Triệu Ngọc một cái, lại bị Triệu Ngọc bắt được.

“Anh chỉ đùa một chút thôi mà, ha ha ha, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu…” Triệu Ngọc cười xấu xa, nói, còn vuốt ve tay Đinh Lam một cái.

“Anh đang đùa giỡn em vợ đấy, cẩn thận em nói cho chị của em biết!” Đinh Lam nhanh chóng rút tay ra, giận trách: “Nhất định là kiếp trước chị của em làm chuyện ‘tốt’ gì mới gặp phải cái tên tự luyến như anh!”

“Tự luyến, dù sao cũng tốt hơn tự mình hại mình chứ? Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười điên cuồng, nói: “Không phải em còn muốn mỹ phẩm sao? Không làm anh rể em vui vẻ thì coi như không còn đồ mỹ phẩm nào nữa rồi!”

“Anh…” Đinh Lam liếc mắt khinh bỉ: “Nói anh béo thì anh lại xùy, anh cho rằng em thiếu mấy đồng tiền bẩn của anh à?”

“Anh rể à” Không ngờ Đinh Lam còn ngồi nhẹ lên đùi của Triệu Ngọc, nũng nịu nói: “Anh nói xem, anh muốn em dỗ anh như thế nào?”

Nhìn thấy Đinh Lam nháy đôi mắt to sáng long lanh, Triệu Ngọc ngược lại có chút không chịu nổi, con người của hắn chính là như vậy, ngoài miệng thì cậy mạnh, nhưng khi thực sự xảy ra thì lại sợ.

Hắn nhanh chóng đẩy Đinh Lam ra, nghiêm mặt nói: “Em trở mặt nhanh thật! Xương cốt của anh sắp xốp giòn rồi, em muốn dỗ dành anh thì tuyệt đối đừng dùng mỹ nhân kế, không thì anh sẽ trúng kế mất!”

“Như vậy đi, em hãy báo cáo với anh chuyện ở bên phòng Đặc Cần trước đi đã…”

“Thôi đi, thật là!” Đinh Lam lại liếc mắt khinh bỉ một cái, quen biết nhau lâu như vậy, cô đã sớm nắm được thóp của Triệu Ngọc rồi, lập tức nói: “Có điều, mặc dù anh tự luyến, nhưng mà em không thể không thừa nhận những cô gái xinh đẹp kia đúng là có chút mập mờ với anh!”

“Ví dụ… nữ sát thủ Haiya đó” Đinh Lam nói: “Mấy ngày nữa, cô ta sẽ được giao lại cho chính phủ bọn họ, em đoán nếu cuối cùng có thể xác định được việc làm của Lý Phú Hào, hoặc là điều tra ra chuyện Lý Phú Hào lợi dụng khí độc sát hại thôn dân thì… cuối cùng hẳn là cô ta sẽ được phóng thích!”

“Phóng thích cái rắm!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như ở lại nơi này của chúng ta, có lẽ cô ta còn có thể sống được!” Triệu Ngọc nói: “Nếu giao ra thì cô ta khó mà giữ được tính mạng!”

“Ừm… Việc này bọn em biết chứ, Dạ Xoa và người kế nhiệm của Lundy tất nhiên sẽ giết cô ta để diệt khẩu, thế nhưng mà… việc bàn giao lại là không thể tránh khỏi” Đinh Lam giải thích: “Chúng ta cũng đâu có cách nào khác!”

“Chắc là không sao nhỉ? Dù sao Lý Phú Hào cũng đã chết rồi, đối với kẻ địch thì Haiya đã không còn giá trị gì nữa!”

“Nếu như quả thật muốn diệt khẩu thì em nghĩ bọn chúng sẽ tìm đến người hiểu rõ bọn chúng, có thể uy hiếp bọn chúng giống như Lý Lệ Nhã ấy?”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy việc đưa Haiya vào trong vòng nguy hiểm có vẻ không thỏa đáng lắm.

“Vậy… Bên phía Lý Lệ Nhã hiện giờ như thế nào rồi?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Bên kia thì vẫn đang đàm phán…” Đinh Lam bỗng nhiên hạ giọng, nói: “Vì bày tỏ thành ý, cô ta đã giao ra một vài tình báo, bọn em đang xác minh…”

Tít tít tít…

Kết quả, ngay tại thời khắc mấu chốt, điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên, mở ra xem, lại là Nhiễm Đào gọi tới.

Triệu Ngọc biết Nhiễm Đào rất ít khi gọi điện thoại cho mình, trừ phi có tin tức quan trọng.

Thế là hắn vẫn nghe điện thoại trước mặt Đinh Lam.

“Sếp à, sếp à, tôi lại lập công rồi!” Quả nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhiễm Đào: “Tôi đã tìm ra lai lịch của két sắt rồi!”