Chương 2327 (1) Amerola chạy mau!
“Anh biết không, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ, tôi đã làm việc một ngày một đêm đấy!” Trong điện thoại, Nhiễm Đào tranh công: “Bên phía Ma Đô sắp xếp cho tôi tất cả mười người, mấy ngày qua, hầu như chúng tôi đã đi khắp mọi ngõ ngách ở Ma Đô, tìm kiếm toàn bộ những người đã từng công tác ở cao ốc Thiên Cần vào năm đó…”“Đào à” Triệu Ngọc từ tốn nói: “Chúng ta có thể nói kết quả trước được không?”
“À… Được, được” Nhiễm Đào vội vàng nói: “Sau khi vượt mọi khó khăn gian khổ, chăm chỉ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một người trong cuộc!”
“Người này đã từng làm bảo vệ ở cao ốc Thiên Cần, hiện giờ đã sắp 90 tuổi rồi” Nhiễm Đào nói: “Sau khi chúng tôi đưa cho ông ta xem ảnh chụp tấm két sắt kia, ông lão vẫn còn nhớ được!”
“Ông ta nói, chiếc két sắt đó hẳn là của công ty nào đó ở trên lầu hai, ông ta chỉ có thể nhớ được vị trí đại khái và công ty làm về tài vụ kế toán, nhưng mà không nhớ nổi tên công ty đó là gì, càng không nhớ được nhân viên cụ thể”
“Công ty tài vụ và kế toán?” Triệu ngọc nhíu mày: “Anh đã so sánh với hồ sơ ở cao ốc Thiên Cần chưa?”
“Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, niên đại thật sự xa xôi quá, còn cần một chút thời gian!” Nhiễm Đào nói: “Ông lão còn nói công ty đó rất nhỏ, hình như chỉ có một góc cánh Bắc ở tầng hai, chỉ có một cái đại sảnh làm việc cùng hai căn phòng làm việc nhỏ”
“Lúc trước, công ty kia từng xảy ra tranh chấp với chủ hộ, còn báo cảnh sát, cho nên khi ông lão bảo vệ đi qua đã nhìn thấy chiếc két sắt đấy!”
“Tôi hỏi về thời gian cụ thể thì đúng là hơn ba mươi năm trước đấy! Tương đối đồng nhất thời gian xảy ra vụ án mà chúng ta phải điều tra…”
“Đã từng báo cảnh sát à?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Vậy thì đi tới đồn cảnh sát bên cạnh điều tra xem có hồ sơ ghi chép hay không?”
“Tôi đã phái người đi điều tra rồi” Nhiễm Đào tiếp tục nói: “Sếp à, tôi cảm thấy chúng ta cách chân tướng càng ngày càng gần! Chỉ cần có thể tìm được két sắt là của ai thì không phải có thể kết án rồi sao?”
“Đào, cậu thật là lạc quan!” Triệu Ngọc nói: “Cậu có biết không? Ba mươi năm trước, trong cao ốc Thiên Cần chí ít có hơn 40 công ty tài vụ và kế toán, làm gì có công ty nào mà không có két sắt chứ?”
“Ông lão mà cậu tìm đã gần 90 tuổi rồi, cậu có chắc chắn két sắt mà ông ta nói đến giống với cái chúng ta đang tìm kiếm không?”
“Cái này… Cái này…” Nhiễm Đào nói quanh co: “Tôi… Tôi thấy ông ta có vẻ rất chắc chắn! Hẳn sẽ không nhầm chứ? Không phải Tiểu Thôi nói chiếc két sắt đó rất đặc biệt sao?”
“Ừm… Được rồi, được rồi!” Nhiễm Đào nuốt ngụm nước bọt, nói: “Sếp à, tôi đi tìm ông lão kia trò chuyện thêm xem sao!”
“Đào” Triệu Ngọc vội vàng căn dặn: “Lời khai của một người có lẽ hiệu lực hữu hạn, nhưng nếu là nhiều người thì không giống thế!”
“Cậu hỏi ông lão kia xem có còn ai khác nhận ra chiếc két sắt đó hay không? Ví dụ như giám đốc cao ốc, nhân viên quản lý, hoặc là người nào đó hiểu về tài vụ và kế toán…”
“Còn nữa, nếu như điều tra được công ty tài vụ và kế toán khả nghi thì việc đầu tiên cần làm chính là so sánh người trong công ty với vợ chồng Cao Siêu Lâm xem có mối liên quan nào hay không…”
“Được, được, tôi hiểu ý của anh rồi, anh yên tâm đi!” Nhiễm Đào nói: “Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này!”
Nói xong, Nhiễm Đào cúp điện thoại.
Triệu Ngọc đầu tiên là lọc lại tin tức mà Nhiễm Đào cung cấp cho hắn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô em vợ Đinh Lam.
Đinh Lam dựa vào lan can, chăm chú nhìn Lý Kết đang chơi trò xạ kích ở trong sân.
“Thằng bé này…” Đinh Lam nhìn Lý Kết, nói: “Tương lai nhất định sẽ đi theo con đường của cha nó! Ống nhắm của súng điện tử không đáng tin như thế, nhưng cậu bé vẫn có thể bắn trúng nhiều mục tiêu như vậy, chỉ mới sáu tuổi thôi đấy…”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc tới gần, cũng nhìn Lý Kết và nói: “Khi nào rảnh rỗi phải dạy bảo cậu bé này thật tốt mới được! Tương lai nếu như làm người tốt giống như anh thì tất nhiên sẽ có nhiều đất dựng võ, lỡ như tiến vào đường ngang ngõ tắt thì chẳng khác nào là một mối hậu hoạn vô tận cả!”
Ha ha…
Đinh Lam cười một tiếng: “Nhanh lên nhé anh rể, nếu như anh không dạy bảo cậu bé thì có lẽ cậu bé còn có thể thành tài, nhưng nếu như lại học hết tất cả những thói hư tật xấu này của anh thì cậu bé này mới bị gọi là hoang phế đấy…”
“Em nằm mơ đi, lại trêu đùa anh rể của em rồi!” Triệu Ngọc mắng: “Đại anh hùng quang minh lẫm liệt, gan dạ ngay thẳng giống như anh, mấy ngàn năm cũng không tìm ra được một người đâu, anh có thể dạy bảo cậu bé thì chính là phúc của nó đấy!”
“Thế nhưng…” Đinh Lam bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng thu lại nụ cười trên khuôn mặt, nghiêm túc nói: “Anh rể à, Lý Lệ Nhã nói rằng có thể Lee Bon Seong vẫn còn sống đấy!”
“Haizz, thật sự không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì… Nếu sớm biết sẽ thành ra thế này…” Đinh Lam buồn bã thở dài: “Ở trong ngôi nhà tội ác, chúng ta đã không cứu Lundy ra rồi!”
“Như thế thì sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Cũng không hẳn đâu” Triệu Ngọc nói: “Tina không phải là đèn đã cạn dầu, nếu như Lundy không chèn ép cô ta thì chỉ sợ cô ta cũng sẽ gây ra sóng gió, khiến chúng ta không được yên bình rồi!”
“À…” Đinh Lam vui vẻ hiểu ra, gật đầu nói: “Xem ra, giữa chúng ta và người kế nhiệm Lundy còn có một trận chiến phải đánh đấy!”
“Có lẽ…” Cô nhún vai: “Không chỉ có một trận thôi đâu!”
“Tự gây nghiệt thì không thể sống” Triệu Ngọc dứt khoát nói một câu ngắn gọn: “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người phạm anh thì anh sẽ giết chết con bà nhà nó!”
“Nếu như người kế nhiệm này dám đến thì anh sẽ khiến hắn ta giống như Lundy vậy, có đến mà không có về!”
“Ha ha, con người anh cuồng đến độ có thể lên trời rồi đấy, nhưng mà…” Đinh Lam nghiêm mặt lại: “Em lại thích sự cuồng ngạo này của anh, cảm thấy sẽ có thể dựa vào anh đấy!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc ngẩn ra rồi lại cười nói: “Có anh rể của em là anh ở đây, ai cũng đừng mơ đến chuyện gây sự!”
“A a a cha nuôi!” Kết quả, đúng lúc này, bên trong sân bắn truyền đến giọng nói hưng phấn kêu to của Lý Kết, thấy cậu bé giơ súng điện tử lên, hô về phía Triệu Ngọc và Đinh Lam: “Cha ơi, dì ơi, con thắng rồi! Con được 100 điểm, phá vỡ kỷ lục của bọn họ rồi!”
⚝ ✽ ⚝
Buổi chiều ngày hôm đó, tại sân bay Hồng Kiều của Ma Đô.
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở trước trạm, cánh cửa xe mở ra, Amerola mặc một bộ đồ thể thao bước ra.
Sau đó, Đinh Lam lấy hành lý của Amerola ở cốp sau xe ra.
“Thật ngại quá” Đinh Lam vừa giao hành lý cho Amerola, vừa dùng tiếng Anh nói: “Bởi vì Triệu Ngọc có nhiệm vụ khẩn cấp nên không thể tới tiễn cô được!”
“Anh ấy nhờ tôi gửi lời chúc cô thuận buồm xuôi gió, hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác với tù trưởng!”
Amerola nhận lấy hành lý, sau đó giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Đinh Lam một cái và nói: “Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé, gửi lời của tôi là anh ấy còn nợ tôi một nụ hôn đấy!”
Nói xong, Amerola mỉm cười, quay người tiêu sái rời khỏi Đinh Lam, đi vào cửa check in của sân bay.
Sau khi tiến vào sân bay, cô ta đi thẳng tới quầy phục vụ gần nhất, mua một chiếc điện thoại và sim điện thoại hoàn toàn mới, tiếp theo, cô ta quan sát hoàn cảnh một lượt, sau đó đi tới một nơi hẻo lánh vắng người, gọi một cú điện thoại!
Bởi vì gọi quốc tế đường dài, hơn nữa còn phải chuyển tiếp, cho nên cô ta phải đợi một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Alo” Một giọng nói già nua vang lên trong điện thoại, chính là tù trưởng Yusuf: “Amerola, cô thế nào rồi?”
“Ngài…” Amerola phát hiện, giọng nói của Yusuf hơi mệt nhóc: “Ngài không sao chứ? Tôi đã ra rồi, Triệu Ngọc đã thả tôi ra!”
“À… Vậy là được rồi, vậy là được rồi…” Giọng nói của Yusuf hơi đứt quãng.
“Tù trưởng” Amerola nói: “Triệu Ngọc đã lừa ngài vụ kho báu của Tịch Vĩ rồi, thực ra, kho báu kia căn bản là…”
“Amerola! Chạy mau!!!” Ai ngờ, Amerola còn chưa nói hết thì Yusuf ở trong điện thoại lại chợt đổi giọng mà hét lớn: “Đừng trở về nữa!”
Kết quả, Yusuf mới nói được mấy câu mà trong điện thoại đã lập tức vang lên mấy tiếng súng!
Đoàng!
Đoàng!
Amerola bị dọa giật mình một cái, vội vàng la lớn vào điện thoại: “Tù trưởng! Tù trưởng!”
Nhưng mà điện thoại bị người ta tắt rất nhanh, chỉ còn lại âm thanh tút tút báo bận…