Chương 2328 Hài cốt bị đốt cháy khét
“Mặc dù đã cách đây hơn ba mươi năm, nhưng tình trạng bảo tồn của hài cốt còn tốt hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng” Trương Bồi Bồi chỉ vào ảnh hài cốt trên màn hình lớn, nói: “ADN được lấy vô cùng thuận lợi, còn nữa, ngoại trừ những phần xương cốt cực nhỏ ra, đại đa số xương cốt về cơ bản đều có thể xếp lại như cũ!”“Mọi người nhìn này…” Cô ta chỉ vào hài cốt đã bị cháy đen trên màn hình lớn, nói: “Sau khi ghép trở lại như cũ, chúng ta có thể nhìn thấy rõ trên hài cốt của người phụ nữ trưởng thành kia bị thiếu mất một nửa cánh tay phải!”
“Là thiếu mà không phải là khiếm khuyết không trọn vẹn, qua chiều dài xương cánh tay bị gãy đứt thì ăn khớp với cánh tay ở trong két sắt…”
Có thể nói rằng nhóm cảnh sát của tổ điều tra đặc biệt đã từng nhìn thấy quá nhiều thi thể, nên đã quen đến mức không còn sợ nữa.
Thế nhưng, khi nhìn thấy bốn bộ hài cốt lớn nhỏ khác nhau đã bị cháy đen này, trong lòng mọi người ít nhiều vẫn có chút khó chịu.
“Ôi trời ơi” Nhiễm Đào kinh ngạc nói: “Nếu như… cánh tay của Tôn Ngọc Kiều bị người ta chặt xuống trước vụ hỏa hoạn thì… vậy thì vụ hỏa hoạn này sao có thể là một việc ngoài ý muốn chứ?”
“Cũng không hẳn mà? Vậy phải xem xem…” Thôi Lệ Châu xoa xoa cánh tay của mình: “Tay của cô ta bị chặt xuống từ lúc nào!”
“Em trai của Cao Siêu Lâm đã nói rồi” Triệu Ngọc suy nghĩ và nói: “Ông ta chưa từng nghe nói đến chuyện cánh tay của Tôn Ngọc Kiều bị chặt đứt!”
“Nếu như cánh tay đã bị chặt đứt cách vụ hỏa hoạn trước đó một thời gian dài thì… Tại sao bọn họ lại không báo cảnh sát chứ? Tay bị chặt thì ít nhất cũng phải tới bệnh viện chứ?”
“Em…” Tăng Khả vội vàng nói: “Em đã đi điều tra việc này rồi, ở trên đường Văn An có một bệnh viện đó!”
Ngô Tú Mẫn nói: “Gia đình bọn họ vốn bị hại ở trong nhà! Nếu như cánh tay của Tôn Ngọc Kiều bị chặt mất thì tại sao vẫn ở trong nhà chứ? Hẳn phải tới bệnh viện ngay đúng không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Xem ra vụ hỏa hoạn đó… thật sự đúng là hơi kỳ quặc!”
“Có lẽ… mục đích thật sự của hung thủ chỉ là để chém đứt tay của Tôn Ngọc Kiều, mà vụ hỏa hoạn… chỉ là một màn che giấu!”
Câu này của Triệu Ngọc khiến tất cả mọi người đều nổi da gà.
“Sức tưởng tượng của anh đúng là…” Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Anh cho rằng hung thủ phóng hỏa thiêu chết cả nhà bọn họ là để che giấu việc hắn ta đã chặt đứt cánh tay của nữ chủ nhân ngôi nhà sao? Đây… đây là cái logic gì vậy?”
“Năm đó không giống như hiện giờ” Triệu Ngọc kiên trì với ý kiến của mình: “Vào thời điểm đó, chỉ một mồi lửa là có thể thiêu hủy bằng chứng phạm tội!”
“Sự thật cũng đã chứng minh hắn ta thành công rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình lớn, nói: “Mặc dù có bốn người chết, nhưng cuối cùng vẫn bị coi là một tai nạn ngoài ý muốn, thậm chí còn không phát hiện ra có một thi thể thiếu mất một cánh tay!”
“Hỏa hoạn… Hỏa hoạn…” Thôi Lệ Châu vẫn không dám tin tưởng: “Thật sự không phải là tai nạn ngoài ý muốn sao?”
“Chậc chậc…” Nhiễm Đào chậc lưỡi: “Hung thủ chặt đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều trước, sau đó lại thiêu chết cả nhà bọn họ sao? Việc này… Có khi nào là vẽ vời thêm chuyện không?”
“Nếu như một vụ hỏa hoạn lớn đã có thể thiêu chết bọn họ thì vì sao còn muốn chặt tay chứ?”
“Nếu như là để lưu giữ kỷ niệm gì đó” Nhiễm Đào lại nói: “Vì sao lại không dùng đầu làm kỷ niệm giống như Lý Phi mà lại là cánh tay chứ?”
“Anh bị ngốc à?” Thôi Lệ Châu nhìn Nhiễm Đào một cách khinh bỉ: “Nếu như thiếu một cái đầu lâu thì chẳng phải biết ngay vụ hỏa hoạn không phải là tai nạn ngoài ý muốn rồi ư?”
“À…” Nhiễm Đào lập tức xám xịt ngồi xuống.
“Nếu như vụ án này mà xảy ra ở hiện tại thì quá đơn giản!” Tăng Khả cầm lấy một tư liệu nói: “Chỉ tiếc là nó lại xảy ra ba mươi năm trước!”
“Chúng ta chỉ có một bản báo cáo đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, muốn phán định vụ hỏa hoạn kia rốt cuộc là do người làm hay là tai nạn ngoài ý muốn thì chỉ sợ là không có khả năng đâu nhỉ?”
“Không, cũng không hẳn đâu!” Ai ngờ, Trương Bồi Bồi đột nhiên ngắt lời Tăng Khả, lấy ra một tấm ảnh từ trong báo cáo và nói: “Trước đó, em đã đọc báo cáo hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó rồi!”
“Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp này thì vẫn có thể chứng tỏ được một vài vấn đề… Mọi người nhìn này…”
Cô ta lấy ảnh chụp nạn nhân trong vụ hỏa hoạn vào ba mươi năm trước ra, đặt trên màn hình chiếu, một bức ảnh khổng lồ xuất hiện trên màn hình lớn.
Trên tấm ảnh là một thi thể bị đốt cháy khét.
Trương Bồi Bồi nói: “Bức ảnh này là ảnh chụp con gái Cao Siêu Lâm, lúc ấy, con gái của ông ta mới mười một tuổi, thông qua thi thể, chúng ta có thể nhìn thấy vào thời điểm đứa con gái gặp nạn đã có dấu vết giãy giụa rất rõ ràng!”
“Lại nhìn bức ảnh này” Cô ta lại phóng một tấm ảnh khác lên màn hình chiếu: “Đây là con trai của bọn họ lúc ấy chỉ có tám tuổi, cũng có dấu vết giãy giụa rất rõ ràng…”
“Thế nhưng…” Sau đó, cô ta lại đưa lên một tấm ảnh cuối cùng, nói: “Mọi người nhìn lại bức ảnh chụp thi thể hai vợ chồng Cao Siêu Lâm…”
Trong tấm ảnh, hai thi thể bị đốt cháy khét xuất hiện, bởi vì bị thiêu cháy nghiêm trọng nên hai thi thể giao chồng vào nhau, không thể phân ra được ai với ai…
“Đây là…” Nhiễm Đào nghiêm túc nhìn, thì thào nói: “Cái này… có vấn đề à? Chẳng lẽ… Ý của pháp y Trương tức là hai người họ không có vết tích giãy giụa gì?”
“Nhìn kỹ xem… hình như là có mà?”
“Tôi cũng đã xem kỹ báo cáo này rồi” Triệu Ngọc nói: “Trên báo cáo cho thấy vụ hỏa hoạn xảy ra là do đồ điện bị chập mạch, vào thời điểm bốc cháy, vợ chồng Cao Siêu Lâm đang ở trong phòng ngủ”
“Cảnh sát cho rằng vợ chồng bọn họ lúc đó đang ngủ say, vụ hỏa hoạn lại xảy ra quá nhanh, chờ đến khi bọn họ phát hiện ra thì đã không còn kịp chạy thoát nữa rồi”
“Bọn họ ra sức bò ra cửa, nhưng bởi vì khói đặc nồng nặc, cho nên cuối cùng bị thiêu chết trên sàn nhà của phòng ngủ”
“Hai người họ đầu hướng về phía cửa, có một cánh tay vươn về phía trước, hiển nhiên là có dấu hiệu giãy giụa”
“Cả hai người chồng lên nhau nên hài cốt đã dính liền, lại thêm cảnh sát nhận định là hỏa hoạn ngoài ý muốn, cho nên đã không phát hiện ra Tôn Ngọc Kiều bị thiếu nửa cánh tay!”
“Pháp y Trương…” Triệu Ngọc nhìn màn hình lớn, hỏi: “Thi thể của vợ chồng Cao Siêu Lâm có vấn đề gì không?”
“Vấn đề xuất hiện ở thi thể phía dưới này” Trương Bồi Bồi chỉ ngón tay vào ảnh chụp, nói: “Thi thể bị cháy khét phía dưới là của nữ chủ nhân Tôn Ngọc Kiều!”
“Ảnh chụp hơi mơ hồ, chúng tôi không có cách nào thấy được Tôn Ngọc Kiều có vết tích giãy giụa hay không, nhưng mà…” Trương Bồi Bồi nghiêm mặt nói: “Chúng ta có thể thấy được gương mặt của Tôn Ngọc Kiều hướng lên trên!”
“À… À…”
Nghe được lời giải thích của Trương Bồi Bồi, nhóm Nhiễm Đào bừng tỉnh, ai cũng khẽ hô.
Triệu Ngọc cũng bởi vì thế mà chấn động một cái, hai mắt bỗng nhiên trợn to.
“Nếu là đột nhiên bốc cháy rồi kêu cứu” Trương Bồi Bồi tiếp tục nói: “Vậy thì hai người này phải hướng mặt xuống dưới, trông như chạy trốn mới đúng…”
“Thật sao?” Thôi Lệ Châu đặt ra nghi hoặc: “Xem ra không phải là Tôn Ngọc Kiều thấy cầu cứu vô vọng, cho nên ôm lấy chồng của mình ư?”
“Hay là Cao Siêu Lâm muốn dùng thân thể của mình bảo vệ vợ?”
“Không…” Trương Bồi Bồi lắc đầu nói: “Trọng điểm của tôi cũng không ở chỗ này, trước đó tôi đã gặp qua rất nhiều thi thể bị thiêu chết, nếu như bị lửa thiêu chết, thì thân thể của người chết đều sẽ xảy ra hiện tượng co lại! Giống như con của bọn họ vậy…”
“Thế nhưng… Thi thể của vợ chồng Cao Siêu Lâm lại là thẳng, đây là một điều đáng ngờ hết sức rõ ràng!!!”