← Quay lại trang sách

Chương 2327 (2) Lòng tham chiếm hữu?

Mười giờ rưỡi tối, Cục Cảnh sát Ma Đô, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Chúng tôi đã điều tra được” Thôi Lệ Châu cầm một xấp tư liệu nói: “Nếu như người gần 90 tuổi kia nói đúng thì két sắt hẳn là thuộc ba công ty dưới đây:

“Công ty Tài vụ và Kế toán Hâm Hâm, Văn Án Ma Đô và một công ty tài vụ nhỏ tên là Ý Đạt, chú ý” Thôi Lệ Châu chỉ vào màn hình lớn một cái: “Là ‘ý’ trong ‘ý nghĩa’, không phải kẹo cao su!”

“Đầu tiên, công ty tài vụ và kế toán Hâm Hâm lúc ấy là một công ty mắt xích có quy mô tương đối lớn, nhưng đã đóng cửa vào năm 1999”

“Tiếp theo, Văn Án Ma Đô hiện giờ vẫn còn hoạt động, nhưng bây giờ đã biến thành công ty chuyên về quảng cáo”

“Cuối cùng, Ý Đạt này thì tôi hoàn toàn không tìm thấy thông tin gì cả” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Không có giấy phép kinh doanh, không có pháp nhân, không có hồ sơ cho thuê, gần như chẳng tìm được cái gì hết…”

“Không chừng…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Là một công ty chỉ có cái xác ngoài, hoặc là vỏ bọc nào đó chăng?”

“Chúng tôi đang liên hệ với từng ngành có liên quan, còn tìm kiếm cả những người biết chuyện năm đó và thu hoạch thêm những tư liệu liên quan tới ba công ty này!” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng mà những việc điều tra này đều cần phải có thời gian”

“Đâu còn cách nào khác, ba mươi năm rồi, thật sự không có nhiều thứ còn lưu lại!”

“Tổ trưởng” Thôi Lệ Châu nói xong, Ngô Tú Mẫn đứng dậy nói: “Chúng tôi vẫn đang điều tra tất cả những người biết chuyện liên quan tới vợ chồng Cao Siêu Lâm, trước mắt thì chưa phát hiện ra bọn họ có liên quan gì tới cao ốc Thiên Cần!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Trước đó, tôi đã kiểm tra vị trí rồi, biệt thự của nhà Cao Siêu Lâm không gần cao ốc Thiên Cần cho lắm!”

“Nếu như hồi trước bọn họ từng làm việc tại cao ốc Thiên Cần thì sẽ không chạy xa như vậy để mua nhà ở đâu!”

“Còn nữa…” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Cao ốc Thiên Cần về cơ bản đều là các công ty làm về văn phòng thôi, không hợp với lĩnh vực kinh doanh chân giò hun khói như vợ chồng Cao Siêu Lâm”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Xem ra, công việc mà chúng ta cần làm vẫn còn rất nhiều! Nhất định phải xác định được chủ nhân của két sắt, thế mới có thể moi ra bí ẩn trong đó!”

“Nhưng… Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nhíu chặt chân mày, nói: “Hình như có một điểm mà từ đầu đến cuối đều rất vô lý!”

“Chỗ nào?” Triệu Ngọc hỏi một câu.

“Mọi người ngẫm lại xem, việc này không hợp logic đến mức nào?” Thôi Lệ Châu khoát tay nói: “Lấy một cánh tay người để vào trong két sắt, sau đó để trong đó suốt ba mươi năm sao?”

“Còn nữa, lúc đó, két sắt vẫn luôn được đặt ở trong công ty? Có người cần mở két sắt thì nên làm gì bây giờ?”

“Xã hội đen, tôi thấy chỉ có xã hội đen thôi!” Nhiễm Đào hưng phấn nói: “Tiểu Thôi, không phải trước đó các cô đã suy đoán vụ án này có liên quan tới xã hội đen trả thù sao?”

“Bây giờ nhìn lại, hình như có khả năng lớn lắm đấy!”

“Xã hội đen lấy tiền chém người, sau đó đặt cánh tay vào trong két sắt để chờ người thuê đến lấy, thế nhưng người thuê đó lại gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng mãi vẫn không tới được, cho nên két sắt vẫn cứ ở đó?”

“Xin anh đừng đoán mò nữa có được không!” Thôi Lệ Châu quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ.

“Có điều…” Nhưng mà Triệu Ngọc lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh Đào nói cũng có lý, không chừng có khả năng này đấy, tại sao tôi lại cảm thấy công ty Ý Đạt có vẻ giống xã hội đen nhỉ?”

Sở dĩ Triệu Ngọc nói như vậy là bởi vì trước khi xuyên không, hắn đã từng làm tên ác ôn và giục nợ, mà những công ty cho vay nặng lãi đó về cơ bản đều giống như công ty Ý Đạt.

Diện tích nơi làm việc không rộng rãi, không có giấy phép, không có pháp nhân…

“Này, tôi đã nói cái gì chứ?” Nhiễm Đào đắc ý: “Sếp cũng rất đồng ý đấy! Nếu không thì tại sao cánh tay lại được đặt ở trong két sắt chứ?”

“Nếu thật sự là như thế” Thôi Lệ Châu nói: “Vậy thì phải điều tra xem rốt cuộc vợ chồng Cao Siêu Lâm đã đắc tội gì với bọn chúng!”

“Chuyện làm ăn lúc ấy của bọn họ rất phát đạt, còn sống ở biệt thự, dù thế nào cũng sẽ không phải bởi vì nợ tiền đúng không?”

“Chẳng lẽ… là cạnh tranh trên thương trường?”

“Không…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu như hai vợ chồng đắc tội với người ta thì vì sao lại chỉ chặt đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều?”

“Hơn nữa, cho dù là trả thù hay là cạnh tranh trên phương diện làm ăn đi nữa” Triệu Ngọc nói: “Chém đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều thì cũng đâu có tác dụng gì?”

“Cả nhà đã bị hỏa hoạn thiêu chết, tại sao còn muốn chặt tay làm gì?”

“Đúng vậy…” Thôi Lệ Châu cố gắng suy nghĩ: “Chẳng lẽ… là bởi vì tình sao? Dù sao thì… trên cánh tay kia vốn có chiếc đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ, nếu như hung thủ không lấy nó đi thì nhất định không phải vì tiền!”

“Nếu như đã chém đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều thì có khi nào hung thủ có tình cảm với Tôn Ngọc Kiều không? Vì yêu sinh hận, kích tình mà giết người, thậm chí còn không tiếc giết chết cả gia đình bọn họ?”

“Hiện giờ…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Suy đoán như vậy còn hơi sớm, dù sao vẫn còn chưa có báo cáo khám nghiệm thi thể đâu!”

“Tôi thấy, chúng ta vẫn nên nghiên cứu chuyện két sắt trước đã!”

“Tôi đang muốn nói thế đấy! Về két sắt này, có lẽ còn có một loại khả năng nữa…” Ngô Tú Mẫn đột nhiên nói: “Đó chính là mặc dù két sắt ở công ty, nhưng lại không phải là của công ty, mà là của tư nhân!”

“Của tư nhân?” Nhiễm Đào vò đầu: “Nghĩa là sao?”

“Nói cách khác, chủ nhân của két sắt không cần phải lo lắng có người sẽ mở két sắt, vì chỉ một mình hắn ta có thể mở ra thôi!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Người này có lẽ là ông chủ công ty, cũng có lẽ là sống ở trong công ty!”

⚝ ✽ ⚝

Ngô Tú Mẫn nói xong, mọi người quay ra nhìn nhau, đều đang cố hiểu ý của cô ấy.

“Tôi đã từng làm hồ sơ tâm lý cho tên hung thủ này, tất nhiên là hắn ta có vấn đề tâm lý nghiêm trọng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Trước đó tổ trưởng đã từng suy đoán, nghi ngờ hung thủ có ý muốn sưu tập”

“Nhưng tôi lại cảm thấy hắn ta cất cánh tay vào trong két sắt hẳn là để thể hiện lòng ham chiếm hữu khác”

Lòng ham chiếm hữu…

“Hắn ta giấu cánh tay vào két sắt, không lấy đồng hồ đi, cũng không cho cánh tay vào túi hoặc làm bất cứ cách xử lý nào khác, điều này chứng tỏ trong lòng của hắn ta tràn đầy mâu thuẫn, còn sợ hãi nữa!”

“Một mặt, hắn ta hy vọng mình có thể sở hữu cánh tay này; còn mặt kia, hắn ta lại không dám mở ra nhìn! Người này dường như có một khúc mắc lớn đối với chủ nhân của cánh tay”

“Nhìn kìa…” Lần này, đến lượt Thôi Lệ Châu đắc ý: “Tôi đã nói gì nào? Khúc mắc lớn đó còn có thể là cái gì? Chắc chắn chính là ngoại tình đúng không?”

“Cô…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tại sao giọng điệu của cô càng ngày càng giống tôi thế? Tôi còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện đấy!”

“Anh…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Anh đang mắng tôi không có tố chất đấy à?”

Cốc cốc cốc…

Kết quả, đúng lúc này, sau vài tiếng gõ cửa, pháp y Trương Bồi Bồi cầm một bản báo cáo xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Trương Bồi Bồi, tất cả mọi người đều hưng phấn đứng lên.

“Tổ trưởng” Trương Bồi Bồi cầm báo cáo nói: “Đã có báo cáo khám nghiệm rồi, hiện giờ tôi đã xác định được một ADN được lấy ra từ một bộ hài cốt ở trong mộ tổ của nhà họ Cao hoàn toàn trùng khớp với cánh tay ở trong két sắt!”

“Chứng minh bọn họ là cùng một người!”

“Hơn nữa…” Trương Bồi Bồi lại nói: “Sau khi ghép lại hài cốt, tôi phát hiện bộ hài cốt trưởng thành của nữ giới đúng là thiếu mất một tổ hợp xương cánh tay, trùng khớp với cánh tay ở trong két sắt!”

“Cho nên…” Cô ta đưa báo cáo cho Triệu Ngọc: “Hiện giờ, về cơ bản chúng ta đã có thể xác nhận Tôn Ngọc Kiều đã bị người ta chém đứt tay, sau đó mới bị hỏa hoạn thiêu chết!”