Chương 2330 Đặc công toàn năng
Cái này… tức là muốn tôi trở thành đặc công toàn năng à?Nhìn hệ thống Kỳ Ngộ sau khi thăng cấp xuất hiện chức năng mới, Triệu Ngọc lập tức trở nên hưng phấn kích động, cảm giác giống như mở ra một cánh cửa mới vậy.
Chỉ cần tiêu hao điểm tích lũy thì có thể có được một loại kỹ năng đặc biệt trong khoảng thời gian ngắn, thật lợi hại!
Ví dụ như sau này nếu có một chiếc đàn dương cầm bày ở trước mặt thì mình chỉ cần tiêu hao điểm tích lũy mua kỹ năng đánh đàn dương cầm là có thể chơi một khúc nhạc cực kỳ chuyên nghiệp sao?
Đây thật sự là trang bị thần kỳ, nếu như ra ngoài gặp gỡ một cô gái nào đó, chỉ cần cua một cái là thành công rồi còn gì?
Xùy xùy xùy…
Mình đang nghĩ cái shit gì vậy, nghĩ sai hướng rồi…
Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển mạch suy nghĩ, nếu như tương lai tham gia nhiệm vụ bí mật của phòng Đặc Cần, mình muốn nhảy một điệu để quyến rũ một quý bà quốc tế nào đó thì chỉ cần mua kỹ năng vũ đạo là có thể thoải mái tung hoành rồi nhỉ?
Quyến rũ được quý bà thì đâu còn vấn đề gì nữa?
Phì phì phì…
Triệu Ngọc tự khinh bỉ mình, tại sao lại nghĩ sai rồi…
Phải là sau này khi mình cướp được máy bay trực thăng thì sẽ không cần phải nhảy máy bay giống như trước đây nữa, hoàn toàn có thể sử dụng kỹ năng điều khiển máy bay.
Còn có thể dùng máy bay khoe khoang trước mặt người đẹp nữa chứ, đây chẳng phải là một bước tiến lớn sao…
Còn nữa, còn nữa, nếu như sau này gặp phải võ đài, gặp phải người như Sanger Rove, chỉ cần mình cường hóa kỹ năng “Vật lộn” đến trình độ tối cao thì đâu còn ai có thể là đối thủ của mình chứ?
Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đẹp vì mình mà hét lên, bằng lòng lấy thân báo đáp…
Ha ha ha ha…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi cười điên cuồng một trận.
Trước đó, hắn đã từng tưởng tượng sau khi hệ thống thăng cấp thì có thể sẽ xuất hiện tình hình gì đó, thế nhưng không ngờ hệ thống lại tặng cho mình một gói quà lớn như thế!
Mặc dù những kỹ năng đều là tạm thời, cần tiêu hao điểm tích lũy để mua, nhưng đây tuyệt đối là các trang bị thần kỳ!
Có thứ này, há chẳng phải là mình sẽ giống như cá gặp nước, mỗi khi gặp nhiệm vụ đặc công hoặc là công việc gián điệp gì đó sao?
⚝ ✽ ⚝
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc cũng cảm thấy hơi trùng hợp.
Bởi vì trước đó, cha vợ từng “thổi gió” bên tai mình, tỏ ý hy vọng mình có thể rời khỏi phòng Đặc Cần, còn mình vẫn luôn nghiêm túc cân nhắc.
Thế nhưng hiện giờ có thứ này thì liệu có phải… bản thân hệ thống không hy vọng mình rời khỏi không?
Chẳng lẽ ý của đại ca hệ thống là muốn mình kiên trì, sau này còn có càng thêm nhiều Kỳ Ngộ đặc sắc hơn đang đợi mình?
⚝ ✽ ⚝
Theo tư duy thám tử, Triệu Ngọc rất nhanh nghĩ sâu thêm một tầng, hắn càng cảm thấy hệ thống cho mình thêm một chức năng mới thế này, tất nhiên là có thâm ý nhất định.
Xem ra, cuộc đời của mình không thể chỉ giới hạn ở trong nghiệp thám tử, có lẽ còn có những việc liên quan tới nhiều sinh mạng hơn đang đợi mình hoàn thành?
Sau đó, Triệu Ngọc xem lại tổng quát những kỹ năng này một lượt, hắn phát hiện ra có hơn trăm loại kỹ năng, mà lại không được phân loại, trông hơi lộn xộn.
Tương lai nếu như cần sử dụng, chẳng lẽ phải đi tìm từng bước từng bước sao? Như vậy thì thật sự quá chậm trễ thời gian.
Sau khi thử mấy lần, hắn mới phát hiện hóa ra có thể căn cứ vào suy nghĩ trong đầu mình để tiến hành sắp xếp những kỹ năng này.
Ví dụ như, hiện giờ hắn đang suy nghĩ một khi gặp được người ta bắn nhau thì phải làm sao bây giờ, bên trong thanh kỹ năng lập tức bắn ra những kỹ năng liên quan tới xạ kích.
Hắn suy nghĩ tới điều khiển, thanh kỹ năng sẽ lập tức bắn ra những gì liên quan tới kỹ năng này…
Đương nhiên, bởi vì công dụng kỹ năng khác biệt nên sự khác biệt về giá cả cũng vô cùng lớn, kiểu pha rượu trà nghệ chỉ cần chừng một trăm điểm tích lũy.
Điều khiển máy bay xe tăng cần mấy trăm điểm đến hơn ngàn điểm.
Mà những kỹ năng phá bom hoặc chế tạo bom thì cần mấy nghìn điểm, thậm chí hơn mười nghìn…
Mà đây chỉ là giá cả của cấp độ nhập môn, muốn thăng cấp hoặc cường hóa thì cần phải tiêu hao nhiều điểm tích lũy hơn.
Cho nên nếu muốn sử dụng tốt chức năng “kỹ năng” này, không thể nghi ngờ rằng cần tiêu hao một lượng lớn điểm tích lũy.
Trước mắt, sau khi hệ thống thăng cấp, tổng điểm tích lũy của Triệu Ngọc có hơn 60000 điểm.
Những điểm tích lũy này nhìn thì nhiều, nhưng khi nào gặp phải vụ việc khẩn cấp thì vẫn không đủ thỏa mãn!
Bởi vậy, mình phải thu hoạch được nhiều điểm tích lũy hơn nữa mới được.
Nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc lại muốn gieo quẻ.
Có điều, hệ thống vừa mới thăng cấp, hắn vẫn còn chưa xem xét xong toàn bộ hệ thống, thế là hắn rời khỏi khu vực “kỹ năng”, bắt đầu xem xét những chức năng khác.
Những chức năng khác dường như ngoại trừ hình ảnh càng thêm tinh xảo ra thì không có biến hóa nào lớn.
Bên trong cột đạo cụ vẫn là cường hóa, đặt cược, mua sắm và các đạo cụ khẩn cấp như trước, bởi vì không gieo quẻ nên Triệu Ngọc không thể nhìn ra có đạo cụ mới nào không.
Còn cái khác như chức năng điểm tích lũy Kỳ Ngộ và ghi chép lịch sử về cơ bản đều không thay đổi gì.
Sau khi tra xét toàn bộ xong, Triệu Ngọc mới chỉ vào cái nút gieo quẻ, gieo một quẻ mới đã 100 ngày không được mở!
Kết quả, quẻ văn lần này không quá nhiều biến động, một quẻ “Cấn Chấn” được mở ra, Cấn đại biểu cho sự nghiệp, Chấn đại biểu cho địa vị.
Điều này chứng tỏ trong một ngày mới này, cuộc điều tra vụ án sẽ có tiến triển, mà danh tiếng của mình cũng sẽ được đề cao.
Nhìn thấy quẻ văn được mở ra, Triệu Ngọc yên tâm hơn rất nhiều, không có quẻ “Càn Khôn”, chứng tỏ trong một ngày mới này không có sự kiện lớn nào xảy ra, mình có thể cố gắng phá giải vụ án cánh tay trong két sắt…
⚝ ✽ ⚝
Quẻ văn của Triệu Ngọc quả nhiên là không hề uổng phí, chờ đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, tình tiết vụ án quả nhiên có đột phá quan trọng.
“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã tìm được nhân viên cũ của công ty tài vụ và kế toán Hâm Hâm và Văn Án Ma Đô, bọn họ đã chứng thực là ba mươi năm trước, công ty nhỏ ở phía Bắc tầng hai trong cao ốc Thiên Cần chính là công ty Ý Đạt đó!”
“Hơn nữa, có một nhân viên cũ vẫn nhớ kỹ” Ngô Tú Mẫn hưng phấn nói: “Trong văn phòng giám đốc công ty Ý Đạt đúng là có một két sắt giống như vật chứng!”
“Nói như vậy…” Triệu Ngọc nói: “Ông lão 90 tuổi kia không nhớ nhầm! Két sắt đó là của giám đốc công ty Ý Đạt sao?”
“Điểm này tương xứng với những phỏng đoán trước đó của chúng ta” Ngô Tú Mẫn nói: “Két sắt là của ông chủ công ty, vừa thuộc về công ty lại vừa thuộc về tư nhân”
“Vậy thì…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Đã điều tra được công ty Ý Đạt chưa? Ông chủ rốt cuộc là ai?”
“Tôi đã điều tra rồi” Nghe thấy vậy, Nhiễm Đào nhanh chóng cầm lấy một xấp tư liệu, nói: “Chúng tôi đã điều tra tình hình của công ty Ý Đạt, không ngờ công ty này còn chẳng phải là vỏ bọc mà hoàn toàn là công ty ma…”
“Có điều, bọn họ cũng không phải là xã hội đen” Nhiễm Đào đưa tư liệu cho Triệu Ngọc: “Anh nhìn xem này, đây là công văn niêm phong của đại đội cảnh sát hình sự vào 28 năm trước, còn có lệnh bắt nữa”
“Cảnh sát phát hiện ra công ty Ý Đạt giúp người ta làm giả sổ sách, đồng thời dính líu đến rửa tiền, cho nên đã tiến hành niêm phong công ty bọn họ, tiến hành bắt giữ ông chủ và nhân viên của công ty, nhưng mà…”
“Bọn họ nghe thấy tiếng gió nên đã chạy thoát từ lâu, đến nay vẫn chưa bắt được…”
“Niêm phong sao?” Triệu Ngọc cảm thấy do dự: “Nếu như quả thật là niêm phong thì tại sao két sắt lại xuất hiện ở tầng hầm chứ? Có thể nào… là sai lầm không?”
“Có lẽ…” Nhiễm Đào suy đoán: “Bọn họ biết được sẽ bị niêm phong, cho nên đã sớm giấu két sắt xuống tầng hầm chăng?”
“Vậy thì coi như vào ngõ cụt rồi!” Triệu Ngọc chậc lưỡi thở dài: “Ba mươi năm sau vẫn chưa tìm được, chẳng lẽ chủ nhân của két sắt đã chết ở bên ngoài rồi sao?”
“Không chỉ là ông chủ thôi đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Két sắt nặng như vậy, một người chắc chắn không thể nhấc nổi! Nếu đã không có ai quay trở lại tìm két sắt thì có khả năng tất cả những người này đã… Chậc chậc…”