Chương 2331 Trương Hảo Nhân
“Tên thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu như đã bị truy nã thì dù sao cũng phải có cái tên chứ?”“Tôi đã điều tra rồi, trên hồ sơ có viết ông chủ của Ý Đạt tên là Trương Hảo Nhân” Nhiễm Đào nói: “Cái tên này có khả năng chỉ là một cái nghệ danh, chứ không phải là tên thật sự của ông ta!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Không có tên thật à?”
“Đúng vậy” Nhiễm Đào trả lời: “Có lẽ người này đã có tiền án rồi, nên tất cả những thông tin mà Ý Đạt sử dụng đều là giả…”
“Tôi đã hỏi nhân viên cũ của Văn Án Ma Đô” Ngô Tú Mẫn nói: “Bọn họ cũng nói có người gọi ông chủ của Ý Đạt là anh Hảo, còn tên gọi thật sự của ông ta thì không ai biết!”
“Hóa ra là như vậy…” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, trong lòng suy nghĩ, đã qua ba mươi năm rồi, ngay cả tên thật và tin tức cũng không biết thì còn có thể tìm người này như thế nào đây?
“Có điều…” Ai ngờ, Nhiễm Đào chợt nói: “Mặc dù không dễ tìm ông chủ Trương này, nhưng mà chúng tôi lại lấy được tin tức của mấy nhân viên Ý Đạt!”
“Đây…” Anh ta chỉ vào hồ sơ, nói: “Đều ở trong này cả!”
Triệu Ngọc nhận lấy mà xem xét, thấy có tất cả bốn tập hồ sơ, bốn người này đều là nhân viên trước đây của Ý Đạt, là cấp dưới của ông chủ Trương thần bí kia.
“Sau khi trải qua điều tra, vụ án này không thuộc loại đặc biệt nghiêm trọng” Nhiễm Đào nói: “Cho nên năm đó, đội điều tra kinh tế chỉ điều tra một thời gian, rồi vì quá ít manh mối nên đã khép lại!”
“Tôi nghĩ, nếu như biết bọn họ còn liên lụy tới vụ án hình sự thì có lẽ đã có thể tìm ra bọn họ rồi nhỉ?”
“Đào” Triệu Ngọc nhìn tư liệu, nói: “Nếu đã như vậy thì có phải là cậu nên tìm các cảnh sát đã điều tra vụ án này năm đó và trao đổi rõ ràng hay không?”
Nghe được câu hỏi của Triệu Ngọc, Nhiễm Đào đắc ý búng tay một cái, nói với Triệu Ngọc: “Sếp à, tôi biết ngay là anh sẽ nghĩ tới điểm này mà, cho nên tôi đã sớm phái người đi tìm rồi!”
“Tôi đoán chừng…” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “… sẽ có tin tức nhanh thôi!”
“Tốt!” Triệu Ngọc khoát tay với Tăng Khả, chỉ vào tập tư liệu kia và nói: “Tăng Khả, đành nhờ cậu rồi, chỉ cần có thể tìm được một người trong số này thì có thể tìm được ngay tung tích của những người khác rồi!”
“Vâng, để em thử xem sao!” Tăng Khả nhanh chóng tiếp nhận tư liệu.
“Ừm…” Nhìn thấy Tăng Khả, Triệu Ngọc lập tức nhớ tới Trương Bồi Bồi, vội vàng nói: “Bên phía pháp y Trương có tin tức gì mới không?”
Nghe thấy câu hỏi, Tăng Khả tiếc nuối lắc đầu: “Không, trước đó em đã đến phòng nghiệm thi, cô ấy nói bởi vì hài cốt đã bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, nên rất khó tiến hành khám nghiệm!”
“Sau khi kiểm tra bước đầu thì không phát hiện ra tổn thương xương cốt rõ ràng, nhưng mà vẫn không thể loại trừ khả năng người chết đã đị tra tấn đánh đập khi còn sống”
“Ừm…” Triệu Ngọc ừm một tiếng, hắn đã sớm đoán trước được kết quả này, dù sao thì hài cốt kia đã từng bị lửa thiêu, lại còn được chôn cất trong mộ ba mươi năm, còn có thể rút được ADN hoàn chỉnh đã là may mắn rồi.
“Ừm, còn nữa…” Tăng Khả lại nhớ ra điều gì đó, báo cáo với Triệu Ngọc: “Về kết quả so sánh tất cả ADN của bốn thi thể thì hiện tại đã có thể chứng minh hai đứa trẻ một nam một nữ đều là con cái ruột thịt của hai người chết, đây đúng là người một nhà!”
Triệu Ngọc gật đầu, kết quả này hiển nhiên cũng rất bình thường.
Lúc này, trong văn phòng chỉ có Nhiễm Đào, Tăng Khả cùng Ngô Tú Mẫn. Dựa theo sắp xếp của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu đang điều tra ông lão đối diện biệt thự số mười chín, còn pháp y Trương thì đang bận rộn ở trong Khoa Giám chứng.
“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn nói: “Trước mắt chúng ta vẫn chưa có được ảnh chụp chân dung của ông chủ công ty Ý Đạt kia, có lẽ… nên tìm những người đã từng gặp ông ta, rồi mới tìm ảnh nhỉ?”
“Tôi nghi ngờ, sở dĩ người này mai danh ẩn tích rất có thể là vì có tiền án, nếu như chúng ta dùng chân dung của ông ta so sánh với tội phạm truy nã của ba mươi năm trước, nói không chừng có thể phát hiện được đầu mối gì đó!”
“Được” Triệu Ngọc gật đầu: “Chuyện này giao cho chị Ngô đi làm!”
“Còn nữa…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Làm giả sổ sách cũng là một môn học vấn, không phải tùy tiện cũng có thể làm được! Ở Ma Đô này vàng thau lẫn lộn, nếu như không có thực lực nhất định, thì căn bản không thể có chỗ đứng đâu!”
“Cho nên, tôi nghi ngờ rằng trước đó, khi ở Ma Đô, có lẽ Trương Hảo Nhân đã giữ chức vụ tương tự trong thời gian rất lâu. Bởi vậy, chúng ta cũng có thể điều tra từ phương diện này, xem liệu có người nào phù hợp với tiêu chuẩn hay không!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôi đã nói với Cục Cảnh sát Ma Đô rồi, bọn họ sẽ cố gắng hết sức ủng hộ, chị cứ việc điều động bọn họ đi thăm dò là được!”
“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đầu đáp ứng.
“Còn nữa…” Lúc này, Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói với mọi người: “Chúng ta có một điểm cực kỳ quan trọng phải điều tra, đó chính là liệu Trương Hảo Nhân hoặc là công ty Ý Đạt có quan hệ gì với vợ chồng Cao Siêu Lâm và Tôn Ngọc Kiều hay không?”
“Đúng, đúng đấy…” Mắt Nhiễm Đào sáng lên, suy đoán: “Chẳng lẽ vợ chồng Cao Siêu Lâm cũng từng thuê Trương Hảo Nhân làm giả sổ sách sao?”
“Sau đó, bọn họ hợp tác không thành công, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, cho nên… Chậc chậc…”
“Làm giả sổ sách là chuyện cá nhân” Ngô Tú Mẫn không quá xem trọng, nói: “Tôi thấy ngoại trừ vợ chồng Cao Siêu Lâm ra, chỉ sợ là sẽ không còn ai khác biết được chuyện này đâu nhỉ?”
“Đúng vậy!” Nhiễm Đào vò đầu: “Chỉ tiếc là cha mẹ của Cao Siêu Lâm đều đã không còn ở trên đời, muốn hỏi một chút về phương diện này thì chỉ sợ là còn phải đi tìm em trai của Cao Siêu Lâm…”
“Ừm, cho dù thế nào đi nữa…” Triệu Ngọc nói: “Cứ cố gắng mà hỏi đi! Nếu như có thể điều tra được công ty Ý Đạt cùng vợ chồng Cao Siêu Lâm từng liên quan đến nhau thì chúng ta sẽ cách chân tướng gần thêm một bước nữa!”
“Được rồi, anh cứ giao công việc này cho tôi đi!” Ai ngờ, Nhiễm Đào vừa mới đồng ý thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Sau khi bấm nghe, Nhiễm Đào liên tục gật đầu, một lúc sau mới cúp điện thoại rồi báo cáo với Triệu Ngọc:
“Sếp à, bọn họ đã tìm được nhân viên cảnh sát điều tra vụ án này vào năm đó” Nhiễm Đào nói: “Nhân viên cảnh sát ấy vẫn còn có thể nhớ kỹ tình hình ban đầu, khi bọn họ tiến vào điều tra công ty Ý Đạt, nơi đó đã là “vườn không nhà trống”, bọn họ không tìm được bất cứ thứ gì nên càng không cần phải nói đến két sắt gì đó!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra, tin tức của nhóm người này vô cùng nhanh nhạy, có lẽ không phải chỉ là một nhóm tội phạm đơn giản!”
“Có điều…” Nhiễm Đào lại nói: “Nhân viên cảnh sát này cung cấp cho chúng ta một tin tức quan trọng, năm đó dù không bắt được kẻ tình nghi nhưng bọn họ vẫn không hề từ bỏ việc điều tra vụ án này”
“Bọn họ đã tìm kiếm thu thập trong khoản thời gian rất lâu, còn tiến hành truy nã kẻ tình nghi trong công ty Ý Đạt, thậm chí, bọn họ còn từng nhận được một tin tức là những người của công ty Ý Đạt đã chạy tới Tai O* rồi!”
* Tai O là một thị trấn đánh cá, một phần nằm trên một hòn đảo cùng tên, một phần ở phía Tây của đảo Lantau ở Hồng Kông.
“Lúc đó, Tai O vẫn chưa được sát nhập lại, cho nên cuối cùng việc điều tra chỉ có thể gián đoạn, những người kia từ đó về sau cũng không còn xuất hiện ở trong tầm mắt của cảnh sát nữa”
“À… Tai O…” Triệu Ngọc xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu cân nhắc độ chính xác của tin tức này.
“Có lẽ nào…” Nhiễm Đào nhếch miệng: “Bọn họ đã xảy ra chuyện ở Tai O rồi không? Tai O nhiều sòng bạc như vậy, có khi là đánh bạc thiếu nợ, sau đó bị người ta lấy mạng thì sao?”
“Anh Đào” Triệu Ngọc nói: “Để người của anh lại nói chuyện thật kỹ với nhân viên cảnh sát này, nếu như công ty Ý Đạt đó đã giúp người ta làm giả sổ sách thì ba mươi năm trước, tất nhiên đã có rất nhiều người hợp tác với bọn họ!”
“Tìm những người đó, thông qua bọn họ để tìm hiểu một vài khía cạnh liên quan tới công ty Ý Đạt này, tìm hiểu về Trương Hảo Nhân cùng với… chiếc két sắt kia!!!”