← Quay lại trang sách

Chương 2337 Nhảy lầu tự sát

“Không thể nào?” Vừa nghe nói Thôi Lệ Châu điều tra được manh mối quan trọng, Triệu Ngọc lập tức ưỡn thẳng cổ, nói: “Chẳng lẽ… người Nhật Bản kia biết bí mật gì sao? Ông ta… Ông ta làm nghề gì vậy?”“Không, không phải” Thôi Lệ Châu nhanh chóng giải thích: “Không liên quan tới người Nhật Bản kia đâu, tôi đã nói chuyện với ông ta rồi, ông ta không biết gì hết…”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tại sao cô lại điều tra ra được?”

“Vẫn là ông lão ở đối diện biệt thự số mười chín ấy” Thôi Lệ Châu nói: “Vừa rồi, tôi thấy Tăng Khả gửi tới chân dung của kẻ tình nghi Trương Hảo Nhân, cho nên đã lập tức đưa cho ông lão kia nhìn xem!”

“Lúc đầu, tôi cũng không hy vọng gì cả, ai ngờ, ông lão đó lại cho tôi câu trả lời rất nhanh, nói là hình như ông ta đã từng gặp người này rồi!”

“Ồ?” Nghe tới đây, Triệu Ngọc lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng mở loa ngoài để tất cả mọi người đều có thể nghe được.

“Không phải tôi vừa hay đang ở biệt thự số mười chín sao, cho nên đã nhanh chóng gặp ông lão kia!” Thôi Lệ Châu tiếp tục nói: “Các anh đoán xem thế nào? Hóa ra, mạch suy nghĩ trước đó của chúng ta có khả năng đã sai rồi!”

“Ông lão nói, vào ba mươi năm trước, ông ta đã từng gặp người đàn ông trên tấm ảnh ở ngoài cửa, lúc ấy, người đàn ông ấy đang trò chuyện với nữ giúp việc của nhà Cao Siêu Lâm…”

“Cái gì? Nữ giúp việc?” Triệu Ngọc kinh ngạc.

“Phải!” Thôi Lệ Châu nói: “Ông lão nhìn thấy không chỉ một lần, mà còn thấy rất rõ ràng, ông ta có thể chắc chắn, người đàn ông mà nữ giúp việc nói chuyện cùng chính là Trương Hảo Nhân!”

“Còn nữa…” Thôi Lệ Châu lại nói: “Ông lão còn nói, lúc Trương Hảo Nhân nói chuyện với nữ giúp việc đó thì có vẻ vô cùng thân mật, vô cùng yêu thương…”

“Có một lần, ông ta còn chứng kiến nữ giúp việc lén lút đưa cho người đàn ông kia một số tiền…”

Trương Hảo Nhân… Nữ giúp việc…

Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi lại: “Nữ giúp việc đó tên là gì, bao nhiêu tuổi?”

“Nữ giúp việc trông rất trẻ trung, ông lão nói, mặc dù dáng dấp không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng coi như mặt mày thanh tú, ngũ quan đoan chính…” Thôi Lệ Châu trả lời: “Còn chuyện tên là gì thì ông ta không biết!”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nghiêm túc nói: “Nếu như hung thủ phóng hỏa sát hại nhà Cao Siêu Lâm là Trương Hảo Nhân thì nguyên nhân gây ra chuyện này có thể có liên quan tới nữ giúp việc đó!”

“Chúng ta mau chóng điều tra lai lịch của nữ giúp việc này đi!”

“Được, cô tiếp tục hỏi kỹ ông lão đi” Triệu Ngọc dặn dò: “Về tình hình cụ thể của nữ giúp việc ấy, ví dụ như làm việc ở nhà Cao Siêu Lâm bao lâu, còn có đặc điểm hình dạng, hoặc là phong cách ăn mặc nữa! Bên phía chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng điều tra!”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc nhanh chóng khoát tay với Nhiễm Đào: “Nhanh! Mau hỏi em trai của Cao Siêu Lâm xem nhà của anh trai ông ta có nữ giúp việc hay không, hẳn là ông ta phải biết rõ mới đúng!”

“À… Đúng, đúng đúng đúng…” Nhiễm Đào ý thức được vấn đề quan trọng, nên lập tức chạy ra khỏi văn phòng.

“Tô… Tô Chính…” Tăng Khả vỗ đầu một cái, nói: “Hỏi người này một chút, có lẽ cũng có thể biết được chuyện của nữ giúp việc này!”

Nói xong, cậu ta cũng lập tức quơ lấy điện thoại, liên hệ với cảnh sát Hiền Châu…

Nữ giúp việc… Nữ giúp việc…

Triệu Ngọc đứng ở trước mặt bảng trắng, viết ba chữ “nữ giúp việc” lên vị trí quan trọng.

Chẳng lẽ…

Triệu Ngọc liên hệ nữ giúp việc với cái tên Trương Hạo Nhân, lại liên tưởng tới tính chất công việc của Trương Hạo Nhân, đủ loại suy đoán khó mà ngăn cản được nhanh chóng ngập tràn trong đầu Triệu Ngọc.

Chẳng lẽ… Nữ giúp việc này là người mà Trương Hạo Nhân cố ý sắp xếp ở trong nhà Cao Siêu Lâm?

Mục đích… Mục đích là vì để tìm được chứng cứ buôn lậu của Cao Siêu Lâm, sau đó dọa dẫm ông ta? Hay là… Hay là vì để kiếm tiền, muốn thông qua việc rửa tiền cho Cao Siêu Lâm để kiếm thù lao?

Một nửa cánh tay, đồng hồ đắt giá, két sắt, hỏa hoạn, nữ giúp việc, làm giả sổ sách, buôn lậu, phía sau những vấn đề này rốt cuộc đang che giấu chân tướng như thế nào đây?

Nếu như thật sự là vì tiền thì tại sao Trương Hạo Nhân và nữ giúp việc lại không hề động đến chiếc đồng hồ đeo tay đó?

Cứ xem như là quên mật mã, nhưng tại sao lại không lấy đồng hồ ra trước khi cho cánh tay vào?

Hay là… Bọn họ đã lấy được một khối lượng tài sản lớn ở trong nhà Cao Siêu Lâm, nên không cần mang theo cả chiếc đồng hồ đó?

Báo cáo hỏa hoạn năm đó liệu có miêu tả tới phương diện tổn thất tài sản hay không?

“Sếp ơi sếp…” Ai ngờ, đúng lúc này, Nhiễm Đào lại đột nhiên xông vào văn phòng với vẻ sốt ruột hoảng loạn, đầu tiên là lớn tiếng gọi Triệu Ngọc, sau đó lại nói với Tăng Khả: “Mau… mau điều tra kỹ hồ sơ trước kia đi, Cao Siêu Việt nói ông ta nhớ rõ nhà anh trai có một nữ giúp việc!”

“Nhưng mà nữ giúp việc kia đã chết rồi, mà còn là nhảy lầu tự sát nữa!”

“Cái gì!?”

Mọi người lập tức kinh ngạc.

“Tự sát?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cậu có biết tên cô ta là gì không?”

“Tôi không biết…” Nhiễm Đào lắc đầu: “Cao Siêu Việt nói ông ta có thể nhớ kỹ bề ngoài của nữ giúp việc kia, nhưng lại không biết tên cô ta!”

“Cô ta đã làm việc ở nhà ông ta rất lâu rồi, thế nhưng sau đó lại đột nhiên nhảy lầu tự sát!”

“Nhảy lầu tự sát…” Triệu Ngọc hỏi lại: “Nhảy lầu ở chỗ nào? Ở nhà Cao Siêu Lâm sao? Nhảy vào năm đó?”

“Ừm…” Nhiễm Đào vò đầu trả lời: “Vừa rồi tôi quên hỏi rồi, vừa hỏi một đến đoạn nhảy lầu là tôi đã lập tức trở lại báo cáo!”

“Đừng vội, để tôi gọi điện cho ông ta!”

Nói xong, Nhiễm Đào lại nhấn điện thoại, gọi điện thoại cho Cao Siêu Việt, đồng thời mở loa ngoài ra để mọi người cùng nghe.

Điện thoại rất nhanh được nghe máy, sau khi nghe rõ câu hỏi, Cao Siêu Việt trả lời: “Tôi cũng không biết nhảy lầu tự sát ở chỗ nào, chỉ biết là chắc hẳn không phải ở nhà anh trai tôi. Hơn nữa, tin tức này không phải do anh trai cùng chị dâu nói cho tôi biết, mà là tôi nghe các công nhân viên ở công ty nói!”

“Vậy… Năm nào vậy?” Nhiễm Đào lại hỏi: “Cụ thể là nhảy lầu vào lúc nào?”

“Ừm… Để tôi nhớ lại đã… Hình như… Hình như…” Cao Siêu Việt cố gắng nhớ lại một chút, rồi nói: “Ngay cái năm nhà anh trai tôi xảy ra chuyện thì phải?”

“Hả?” Nhiễm Đào sững sờ, vội hỏi: “Ý ông là sau khi nhà anh trai anh xảy ra hỏa hoạn, nữ giúp việc kia mới nhảy lầu sao?”

“Không… Không phải… Hẳn là trước đó… Tôi nhớ lại đã…” Cao Siêu Việt cố gắng nhớ lại mấy chục giây, rồi mới tương đối khẳng định mà nói: “Tôi nhớ ra rồi, hẳn là nữ giúp việc nhảy lầu trước!”

“Đúng rồi, không sai… Lúc đó, tôi ở quê, nghe các công nhân vận chuyển hàng nói chuyện phiếm, lúc đó, nhà anh trai tôi còn chưa xảy ra hỏa hoạn đâu!”

“Đại khái… Đại khái.. Là trước vụ hỏa hoạn sáu, bảy tháng gì đó?”

“Anh cảnh sát…” Cao Siêu Việt hỏi: “Nghe ý của anh, chẳng lẽ là vụ hỏa hoạn của nhà anh trai tôi còn có liên quan tới nữ giúp việc này sao?”

“Cô ta còn trẻ như vậy” Nhiễm Đào kích động hỏi: “Vì sao lại nhảy lầu chứ? Ông có biết không?”

“Tôi… Tôi không biết!” Cao Siêu Việt trả lời: “Lúc đó, tôi cũng từng hỏi những công nhân kia, bọn họ cũng không nói rõ ràng!”

“Được rồi” Nhiễm Đào nói: “Bây giờ ông hãy liệt kê danh sách những người biết chuyện lúc trước ra cho tôi, để chúng tôi tìm những người này, xem xem bọn họ biết được tin gì…”

“À… à vâng…” Cao Siêu Việt không dám phản bác, đồng ý với Nhiễm Đào.

Sau khi cúp điện thoại, Nhiễm Đào trừng to mắt nói: “Mọi người nói xem, có khi nào Cao Siêu Lâm đã làm gì nữ giúp việc kia không?”

“Việc đó khiến nữ giúp việc nghĩ quẩn, nhảy lầu! Sau đó… Bạn trai của nữ giúp việc là Trương Hạo Nhân ra tay, phóng hỏa thiêu chết cả nhà bọn họ?”

“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc nói: “Cánh tay trong két sắt thì sao? Vì sao không phải là Cao Siêu Lâm mà lại là Tôn Ngọc Kiều?”