← Quay lại trang sách

Chương 2336 Phát hiện quan trọng

Buổi chiều ngày kế tiếp, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát Ma ĐôSố lượng bảng trắng ghi tình tiết vụ án đã tăng thêm một chiếc, tổng cộng ba chiếc, từng bảng đều được viết lít nha lít nhít đầy các loại tư liệu về vụ án.

Thông qua manh mối mà Tô Chính cung cấp, cảnh sát lại lần lượt tìm được hai nhân viên khác của Ý Đạt.

Hóa ra, hai người kia cũng đã sớm trở lại quê quán Hiền Châu vào hơn mười năm trước và làm nghề khác, chỉ tiếc là hiện giờ, hai người đó đã không còn trên đời nữa.

Một người mắc phải bệnh tật, một người bị tai nạn giao thông.

Ba mươi năm trước, công ty kế toán mà Trương Hạo Nhân sáng lập ra, tính cả chính ông ta thì có tất cả năm người.

Hiện giờ đã tìm được tung tích của ba người, lại duy chỉ có hai anh em Trương Hạo Nhân và Trương Hưng Khuê là quan trọng nhất thì lại không tìm thấy.

Căn cứ vào lời Tô Chính nói, két sắt của Trương Hạo Nhân chỉ có một mình Trương Hạo Nhân có thể mở được, những người khác chưa bao giờ nhìn thấy bên trong rốt cuộc có thứ gì.

Còn nữa, xưa nay bọn họ không quen biết vợ chồng Cao Siêu Lâm và Tôn Ngọc Kiều, càng chưa từng nhìn thấy chiếc đồng hồ Sint Norway kia.

Bởi vậy, hẳn là Tô Chính cũng không biết được tình hình vụ án cánh tay trong két sắt.

Hiện giờ, chỉ khi tìm được chính Trương Hạo Nhân thì mới có thể khiến cuộc điều tra vụ án có bước đột phá, thế nhưng căn cứ vào kết quả điều tra, hai anh em này lại chưa từng trở về quê quán, ngoại trừ lần gửi tiền kia ra thì chưa từng liên hệ với người nhà.

Mặc dù có người nói hai anh em đi Tai O, nhưng mà dù sao cũng đã là chuyện hơn mười năm trước, hiện giờ rốt cuộc hai người này ở nơi nào thì không một ai biết.

“Trương Hạo Nhân, người vùng Bạch Trấn của Hiền Châu, sinh năm 1957” Tăng Khả giới thiệu nói: “Nếu như người này còn sống thì năm nay 63 tuổi”

“Người thân trong nhà ông ta đã không còn một người nào, đương nhiên là ngoại trừ người em cùng đi với ông ta là Trương Hưng Khuê”

“Trên thực tế, Trương Hưng Khuê không phải là anh em ruột của Trương Hạo Nhân, bọn họ cùng cha khác mẹ, mà lại… Trương Hưng Khuê được vợ bé sinh ra”

“Cha của Trương Hạo Nhân vì cưới mẹ của Trương Hưng Khuê mà không tiếc từ bỏ người vợ nghèo hèn, khiến cho Trương Hạo Nhân vô cùng hận thù, cho nên sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi tới Ma Đô phát triển, rất ít khi liên hệ với cha của ông ta…”

“Ba năm sau, em trai Trương Hưng Khuê tốt nghiệp trung học, cũng không thi lên đại học mà tới Ma Đô tìm Trương Hạo Nhân để nương tựa, sau đó, hai anh em lại chiêu mộ nhóm người Tô Chính, thành lập công ty kế toán Ý Đạt…”

Tăng Khả giải thích xong, Nhiễm Đào lại đứng lên báo cáo: “Chúng tôi căn cứ vào manh mối mà Tô Chính cung cấp, tìm được thân thích đã nhận được tiền mà Trương Hạo Nhân gửi năm đó, đáng tiếc là không tìm được đơn gửi tiền!”

“Ông ta chỉ có thể nhớ kỹ là khoản tiền kia được gửi từ Tai O về!”

“Công dụng của khoản tiền kia là gì?” Triệu Ngọc hỏi: “Không phải đã nói là để xây lại mộ sao? Xây lại mộ cho ai?”

“Ừm, trong thư nói là dùng để xây lại mộ cho mẹ ruột của Trương Hạo Nhân” Nhiễm Đào trả lời: “Người thân thích kia chính là cậu của Trương Hạo Nhân”

“Ồ?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nói cách khác, tiền là do Trương Hạo Nhân gửi tới, không liên quan tới Trương Hưng Khuê?”

“Hẳn là như vậy” Nhiễm Đào phán đoán: “Nếu như là hai anh em gửi tiền tới thì hẳn là cho cha của bọn họ, và cũng gửi một chút cho mẹ của Trương Hưng Khuê chứ?”

“Mẹ của Trương Hạo Nhân qua đời từ lúc nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Ừm…” Nhiễm Đào kiểm tra tư liệu một lúc, trả lời: “Rất sớm, qua đời năm 1987, lúc đó, Trương Hạo Nhân còn chưa thành lập công ty Ý Đạt đâu!”

“Cậu của ông ta nói, từ khi bị cha của Trương Hạo Nhân đuổi ra khỏi nhà, mẹ của Trương Hạo Nhân không cưới ai, buồn bực đến mức bị bệnh, cuối cùng vì bệnh mà qua đời…”

“À…” Triệu Ngọc sửa lại mạch suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy thì… Vẫn chưa tìm được ảnh chụp của Trương Hạo Nhân sao?”

“Vẫn chưa…” Nhiễm Đào nói: “Các cảnh sát đã cố gắng rồi, cho dù là Trương Hạo Nhân hay là Trương Hưng Khuê, đều không thấy ảnh chụp nào cả!”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc hỏi: “Bọn họ đã thành lập công ty rồi, thế mà cũng không làm thẻ căn cước sao? À…” Lúc này hắn mới hiểu ra: “Đúng rồi, bọn họ căn bản không đăng ký…”

“Xem ra, từ khi vừa mới bắt đầu, bọn họ đã biết mình muốn làm gì… Đã sớm chuẩn bị chạy trốn xong xuôi rồi…”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như anh em họ Trương thật sự đến Tai O thì liệu có khi nào làm lại nghề cũ hay không?”

“Có lẽ chúng ta nên liên lạc với bên kia, để bọn họ hỗ trợ tìm kiếm!”

“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Có thể, vậy chuyện này sẽ giao cho chị xử lý! Nếu như cần thì chúng ta có thể phái người đi tới Tai O một chuyến…”

“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đâu đáp ứng.

“Tổ trưởng” Lúc này, Tăng Khả đưa tay ra hiệu với Triệu Ngọc: “Đã có chân dung của Trương Hạo Nhân rồi, anh xem đi!”

Nói xong, cậu ta chiếu chân dung vừa mới nhận được lên màn hình lớn.

Đây là một bức chân dung 3D tinh tế, trông vô cùng giống người thật.

Dung mạo của Trương Hạo Nhân tương đối phổ thông, xương gò má cao thấy rõ, trông khá gầy yếu. Ánh mắt của ông ta ảm đạm không có hồn, trông hơi chán chường.

“Đây là chân dung của Trương Hạo Nhân lúc còn trẻ, còn có một ảnh của hiện tại nữa!”

Nói xong, Tăng Khả đổi một bức ảnh chân dung khác, Trương Hạo Nhân trong nháy mắt già hơn ba mươi tuổi, biến thành một ông lão có mái tóc thưa thớt, da mặt nhăn nheo.

“Tốt” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Mọi người gửi hai tấm chân dung này cho nhóm nhỏ mà mình đang phụ trách, để các nhân chứng và nhân viên liên quan lại cẩn thận xem xét xem sao!”

“Chị Ngô” Hắn lại nói với Ngô Tú Mẫn: “Sau khi chị liên lạc được với Tai O thì gửi hai tấm chân dung này cho bọn họ, để bọn họ so sánh với kho số liệu!”

“Được!” Ngô Tú Mẫn gật đầu đáp ứng.

“Tăng Khả” Triệu Ngọc lại nói với Tăng Khả: “Có chân dung của Trương Hạo Nhân nhưng lại không có được ADN, cậu thương lượng với pháp y Trương xem có biện pháp nào lấy được ADN của ông ta hay không, nếu như thật sự không được thì tìm một người có quan hệ máu mủ gần gũi nhất với ông ta đi!”

“Được” Tăng Khả nhận lệnh.

“Đào” Triệu Ngọc lại nói với Nhiễm Đào: “Cậu đưa chân dung cho em trai Cao Siêu Lâm đi! Xem ông ta đã gặp Trương Hạo Nhân bao giờ chưa!”

Nhiễm Đào khoa tay ra hiệu “OK” một cái.

“Đúng rồi” Sau đó, Nhiễm Đào nhanh chóng báo cáo: “Quên nói với anh, em trai của Cao Siêu Lâm thừa nhận rồi, việc buôn bán chân giò hun khói năm đó của Cao Siêu Lâm có khả năng là buôn lậu!”

“Bởi vì lúc trước, ông ta đã từng đi đưa hàng ra bến tàu mấy lần, tất cả hàng đều được tiến hành vận chuyển vào lúc đêm hôm khuya khoắt, khiến ông ta rất khó hiểu. Hiện giờ mới thấy chuyện làm ăn của anh trai ông ta rất có thể chính là buôn lậu!”

“Ồ…” Triệu Ngọc chăm chú suy tư một chút rồi nói: “Vậy cậu còn phải tiếp tục điều tra thêm về đường dây này xem rốt cuộc Cao Siêu Lâm và Trương Hạo Nhân có quan hệ gì hay không!”

“Được rồi, giao công việc này cho tôi đi!” Nhiễm Đào cam đoan.

“Vậy… Tiểu Thôi thì sao?” Triệu Ngọc nhìn quanh bốn phía một lượt, hỏi: “Cô ấy đang làm gì thế?”

“À” Tăng Khả vội vàng trả lời: “Cô ấy nghe nói người Nhật Bản sống ở biệt thự số mười chín đã trở về, nên đã đến đó để tìm hiểu tình hình!”

“À…”

Kết quả, ngay khi Triệu Ngọc vừa gật đầu thì điện thoại di động của hắn lại đột nhiên vang lên, khi mở ra xem, không ngờ lại thấy Thôi Lệ Châu gọi tới.

Sau khi nhấn nghe, một giọng nói hưng phấn lập tức truyền từ trong điện thoại ra: “Sếp à, có phát hiện quan trọng, quan trọng lắm đấy!” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Tôi đã biết rốt cuộc Trương Hạo Nhân cùng vợ chồng Cao Siêu Lâm có quan hệ gì rồi!”