Chương 2339 Anh đã gặp bao giờ chưa?
“Không được, không thể nói với anh điều này được!”Trên chiếc ô tô đang lao nhanh, Đinh Lam cự tuyệt yêu cầu của Triệu Ngọc.
“Trên thực tế” Đinh Lam giải thích: “Không phải là em không muốn nói cho anh biết, mà là chính em cũng không rõ lắm!”
“Đừng đùa nữa mà, hiệu suất làm việc cùng với kỹ thuật tiên tiến của các em thật sự là quá đáng sợ rồi!” Triệu Ngọc năn nỉ: “Không có tin tức lai lịch, không có ảnh chụp, không có số điện thoại, chỉ bằng một bức tranh 3D được các họa sĩ vẽ ra mà lại có thể tìm được một người đã mất tích ba mươi năm sao?”
“Hơn nữa, lại còn với tốc độ xuất thần như thế, nếu như bọn anh cũng có biện pháp này thì há chẳng phải là danh từ ‘tên tội phạm trốn trại’ sẽ phải biến mất khỏi từ điển hay sao?”
“Không phải như vậy đâu” Đinh Lam nói: “Kỹ thuật chưa nói làm gì, chủ yếu vẫn là vấn đề về tài nguyên, không hề đơn giản giống như anh tưởng tượng đâu!”
“Huống hồ, đây cũng là một vấn đề có tính xác suất, còn nữa, chúng ta vẫn chưa chắc đó thật sự là người mà chúng ta muốn tìm!”
“Anh xem này…” Đinh Lam đưa điện thoại di động cho Triệu Ngọc, hỏi: “Giống không?”
“Người này à…”
Triệu Ngọc nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động mà nhóm đặc công vừa mới gửi cho Đinh Lam, đều là ảnh chụp lén kẻ tình nghi mới bắt.
Triệu Ngọc cẩn thận xem xét, cảm thấy có chút sai lệch với bản vẽ 3D.
“Người này tên là Lâm Bản Đào, năm nay 61 tuổi, mở một siêu thị nhỏ” Đinh Lam nói: “Bọn em đã điều tra được lai lịch của người này là giả, ông ta không được hưởng trợ cấp của chính phủ, cho nên hẳn là nhập cư trái phép”
“Thông qua so sánh trên máy tính thì phát hiện đặc điểm khuôn mặt của ông ta tương tự tới 78% với chân dung kẻ truy nã, đối với cách so sánh qua bức ảnh thì cũng xem như là tương đối cao rồi”
“Ồ…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Kẻ bị tình nghi là hai anh em, bọn em đã điều tra người này có anh em hay không chưa?”
“Không có” Đinh Lam nói: “Người này không những không có anh em mà còn không có gia đình, chỉ thuê một người làm thuê trẻ tuổi ở trong cửa hàng…”
“Còn nữa, ông ta ở luôn trong cửa hàng, không có chỗ ở khác”
“Người của em đã bao vây rồi, nghi phạm tuyệt đối không thể chạy được! Nhưng mà…” Đinh Lam nói: “Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ của Tổng cục Hình sự các anh, đặc công bọn em vẫn không nên lộ diện nhiều! Anh hiểu ý của em chứ?”
Đương nhiên là Triệu Ngọc hiểu những đặc công này vào ngày bình thường đều có lai lịch khác, tất nhiên là không tiện xuất đầu lộ diện.
“Yên tâm đi! Một ông già 60 tuổi mà anh còn có thể để ông ta chạy thoát sao?” Nói xong, Triệu Ngọc đưa điện thoại di động cho Đinh Lam: “Chỉ hy vọng không tìm nhầm người thôi…”
Lúc này đã là mười giờ tối, Tai O là thị trấn không ngủ, giờ phút này vừa hay tiến vào giờ cao điểm, trên đường xe cộ tấp nập, bọn họ đi hơn nửa tiếng mới tới đích.
Nơi này là một khu dân cư gần bến tàu ở phía Đông Tai O, người ở đây rất phức tạp, có ngư dân địa phương, lao động nhập cư và nhiều người nước ngoài da ngăm đen…
Siêu thị của kẻ tình nghi ở ngay lối vào của khu dân cư này, trông có vẻ đã có từ rất lâu, khá cũ nát.
Đèn sáng tỏ, có thể xuyên thấu qua cửa sổ mà chiếu xuống đất, bên trong siêu thị, một khách hàng cũng không có.
Sau khi xuống xe, Triệu Ngọc trực tiếp đi về phía siêu thị, Đinh Lam thì sờ súng theo thói quen, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới đi theo Triệu Ngọc.
Đinh đinh…
Cửa vừa mới mở ra lập tức phát ra tiếng vang đinh đinh, báo trước có khách hàng bước vào cửa hàng.
Trong siêu thị tràn ngập mùi tanh của cá, thương phẩm được bày bán sắp xếp xô lệch.
Tiến vào trong cửa hàng, Triệu Ngọc cùng Đinh Lam vừa liếc mắt đã lập tức thấy được kẻ tình nghi, đó là một ông lão có mái tóc lù xù, ăn mặc khá lôi thôi, đang ở trước quầy hàng ăn mì.
Sau khi Triệu Ngọc cùng Đinh Lam đi vào, người này thậm chí còn không quay đầu nhìn lên một cái, ông ta vừa ăn mì, vừa ngẩng đầu xem tivi được gắn trên quầy hàng.
Trên tivi đang chiếu một trận tranh tài đua ngựa, ông lão vô cùng tập trung, còn không lo ăn nữa.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc đi tới trước quầy, thuận miệng hỏi một câu: “Đã trễ như vậy rồi mà tại sao vẫn còn buổi tranh tài đua ngựa chứ? Đây là trận tranh tài được chiếu lại à?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, ông lão quay đầu nhìn Triệu Ngọc một cái, nói: “Cậu là người từ bên ngoài à?” Ông ta chỉ vào tivi: “Hôm nay là thứ sáu, đây là trận đấu ở câu lạc bộ đua ngựa, tất cả đều là ngựa đua nổi tiếng nhất, vô cùng kích thích đấy!”
“À, ánh mắt của ông chuẩn thật, tôi là người Ma Đô” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Tại sao tôi nghe cách ông nói chuyện cũng có một chút hơi hướm của Ma Đô thế nhỉ!”
Một câu này khiến cho ông lão trở nên cảnh giác.
Ông ta đặt đũa xuống, lại quan sát tỉ mỉ Triệu Ngọc một lần nữa, nói: “Tai của cậu có vấn đề à? Tôi chưa từng tới Ma Đô thì tại sao có thể có hơi hướm Ma Đô chứ?”
“Thật sao?” Triệu Ngọc giả vờ ngửi, nói: “Không phải nơi này của ông bị cháy đấy chứ? Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi cháy nhỉ?”
“Hả?” Lần này, ông lão bỗng giật mình, trong mắt lộ ra vẻ dị thường rõ ràng.
“Cái gì? Cháy rồi?” Lúc này, một cậu thanh niên cầm chổi lau nhà đi ra từ phía sau quầy, mặt mũi của cậu ta tràn đầy kinh dị nói: “Nơi nào vậy? Tại sao tôi không ngửi thấy?”
“Cha à” Cậu ta nói với ông lão: “Cha có ngửi thấy không? Không phải là do bếp lò cha nấu mì đấy chứ?”
“Hai người…” Ông lão không để ý đến câu hỏi của cậu thanh niên, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào thẳng Triệu Ngọc, hỏi: “Hai người có chuyện gì không?”
Nghe thấy câu hỏi của ông lão, Triệu Ngọc rút ra một bức ảnh chụp đã chuẩn bị từ trước ở trong túi, nói: “Chúng tôi muốn hỏi ông xem ông đã từng nhìn thấy vật này hay chưa!”
Ông lão nhận lấy bức ảnh, mặc dù ông ta không đeo kính lão, nhưng chỉ nhìn một cái đã lập tức run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch!
Trên tấm ảnh chính là chiếc két sắt Schneider đã bị tróc sơn.
Thấy ông lão trở nên khiếp sợ, nỗi lo lắng trong Triệu Ngọc và Đinh Lam đã có thể buông xuống một nửa, bọn họ không tìm nhầm người, ông lão này chắc hẳn là kẻ tình nghi mà bọn họ muốn tìm!
“Sao vậy?” Lúc này, cậu thanh niên cầm chổi lau nhà đi tới gần, hỏi: “Anh chị muốn tìm cha tôi để xem thứ gì thế?”
“Tiểu Minh” Ông lão nhìn Triệu Ngọc rồi nói với cậu thanh niên: “Nơi này không có chuyện của con! Con có thể tan làm rồi!”
“Hả?” Ông lão càng nói như vậy, cậu thanh niên càng cảm thấy bất an, cứ muốn đi tới gần xem bức ảnh.
“Thế nào?” Triệu Ngọc ung dung thản nhiên hỏi: “Ông đã nhìn thấy vật này bao giờ chưa?”
“Ngoại trừ… Ngoại trừ vật này ra” Ông lão nói: “Còn có thứ khác không?”
“Thứ khác?”
Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam một cái, sau đó lại lấy những tấm ảnh chụp khác ra, đặt ở trước mặt ông lão.
Những ông này có đồng hồ, có biệt thự số mười chín, còn có một nửa cánh tay kia…
Lần này, sau khi ông lão nhìn thấy những tấm ảnh kia thì mặc dù vẫn còn run rẩy như cũ, nhưng trên mặt lại đột nhiên có vẻ thoải mái.
“Cái này… Đây đều là cái gì vậy?” Cậu thanh niên đi tới gần, cũng nhìn ảnh chụp.
Nhưng Đinh Lam lại bất ngờ đè lấy cánh tay của cậu thanh niên, bắt chéo hai tay của cậu ta ra sau lưng, sau đó nặng nề áp xuống mặt đất.
“Ôi… Ai da… Đau… Đau quá, các người muốn làm gì… A…”
Cậu thanh niên đau đến mức kêu ầm ĩ, ông lão nhanh chóng giơ hai tay lên, run rẩy nói: “Được, được! Tôi biết, tôi biết hai người muốn tìm cái gì!”
“Tôi khai, tôi khai, tôi sẽ nói cho các người biết tất cả…”