Chương 2340 Vu cáo hãm hại
“Nào!” Ông lão đưa hai tay ra, chờ đợi bị đeo còng tay lên: “Tôi đi với các người là được! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi còn tưởng rằng các người sẽ không tới nữa!”“Cha thế này là…” Cậu thanh niên tên là Tiểu Minh ý thức được điều gì đó, vội vàng nhìn Triệu Ngọc cùng Đinh Lam với vẻ kinh hoàng, hỏi: “Bọn họ… Bọn họ là cảnh sát sao? Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không sao, chuyện của trước đây thôi!” Ông lão nói với Tiểu Minh: “Mấy ngày tới, cha không ở đây, con nhớ quản lý siêu thị thật tốt, nếu như cha không về được thì siêu thị này sẽ là của con!”
“Không… Không về được…” Tiểu Minh ngây ngẩn cả người: “Không… Không thể nào? Liệu có phải đã có hiểu lầm gì không?”
“Có hiểu lầm hay không thì cứ nói là biết ngay!” Triệu Ngọc chỉ tới cửa siêu thị, nói với Tiểu Minh: “Nếu như cậu muốn biết thì mau đóng cửa lại!”
Ý của Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, hắn muốn ông lão thú nhận mọi chuyện ngay lập tức.
“Việc này…” Ông lão hơi bất ngờ, nhưng vẫn khoát tay với Tiểu Minh.
Tiểu Minh lập tức đi tới cửa, treo bảng hiệu đóng cửa lên.
“Ông Trương” Triệu Ngọc nói với ông lão: “Chúng tôi đã tìm ông rất lâu rồi, tôi rất sốt ruột không nhịn nổi mà muốn biết chân tướng, cho nên ông hãy nói ngay ở đây đi!”
“Haizz!” Ông lão nặng nề mà thở dài một tiếng.
“Ông Trương…” Tiểu Minh lại bất ngờ: “Cha… Cha họ Trương sao?”
“Đúng! Tuyệt đối không sai, đúng là tôi họ Trương!” Ông lão ra hiệu cái ghế bên cạnh quầy hàng, sau đó dùng khuỷu tay chống lên quầy hàng, khó khăn nói: “Tôi biết… các người đến đây vì chuyện gì!”
“Ma Đô… là nhà của tôi! Nhà của tôi ở ngay Ma Đô…”
Lúc đầu, Triệu Ngọc muốn để cậu thanh niên kia đi, thế nhưng cân nhắc tình hình khai tội cũng không có quy định bảo mật, cho nên vẫn để cậu ta ngồi nguyên tại chỗ.
Sau đó, Triệu Ngọc cùng Đinh Lam ngồi xuống ghế, chờ câu trả lời được công bố.
Nhưng mà câu nói đầu tiên của ông lão đã khiến hai người bất ngờ.
“Tên thật của tôi là Trương Hưng Khuê, anh trai của tôi là Trương Hạo Nhân, bởi vì đồng âm nên tất cả mọi người đều gọi anh ta là Trương Hảo Nhân…”
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc cùng Đinh Lam nhìn thoáng qua nhau, bọn họ vốn cho rằng ông lão trước mặt này chính là Trương Hạo Nhân, nhưng thật sự không ngờ đến ông ta lại là em trai của Trương Hạo Nhân – Trương Hưng Khuê.
“Anh ta lớn hơn tôi ba tuổi, anh ta mở một công ty kế toán ở trung tâm thành phố Ma Đô, sau khi tôi tốt nghiệp thì anh ta gọi tôi qua đó hỗ trợ”
“Công ty bề bộn nhiều việc, hai chúng tôi bận không ngóc đầu lên nổi, cho nên tôi đã gọi thêm ba bạn học của tôi tới”
“Chiếc két sắt này đúng là của công ty chúng tôi!” Ông lão chỉ vào ảnh chụp: “Nhưng mà từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy anh ta mở ra!”
“Tôi… Ừm…”
Nói đến đây, thế mà ông lão lại không biết nên kể tiếp như thế nào nữa.
Triệu Ngọc thường xuyên xử lý những vụ án huyền bí, hắn hiểu sở dĩ ông lão không nói được là bởi vì chuẩn bị nói tới trọng điểm.
Thế là, Triệu Ngọc cho ông ta một lời nhắc nhở: “Ông không nhìn thấy két sắt được mở ra, nhưng mà ông lại biết ở trong két sắt có thứ gì, đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, ông lão đầu tiên là rùng mình một cái, sau đó thoải mái gật đầu, nói:
“Đúng, tôi… Sau đó tôi mới biết được! Lúc đầu, trước khi chúng tôi đi, anh ta muốn mở két sắt ra, nhưng mà không biết do sai mật mã hay là két sắt xảy ra vấn đề gì mà làm thế nào cũng không mở được!”
“Lúc đó, cảnh sát có thể tìm tới chúng tôi bất cứ lúc nào, cho nên chúng tôi không có khả năng mang két sắt ra khỏi tòa cao ốc, vậy nên… vậy nên chỉ có thể giấu nó ở dưới tầng hầm của tòa nhà!”
Con mẹ nó…
Triệu Ngọc thở dài ở trong lòng, không ngờ suy đoán của Thôi Lệ Châu lại đúng, sở dĩ cánh tay được để trong két sắt là bởi vì nghi phạm cũng không mở được!
“Vậy ở trong két sắt đó rốt cuộc có cái gì?” Triệu Ngọc lại tra hỏi một lần nữa.
“Anh tôi nói…” Ông lão nuốt khô một miếng nước bọt, nói: “Anh ta chặt tay của người đó, rồi đặt ở trong két sắt!”
“Người đó…” Triệu Ngọc bắt được từ quan trọng, truy hỏi: “Là người nào?”
“Chính là ả đàn bà ác độc đó…” Nói đến đây, bộ mặt ông lão trở nên run rẩy, kích động nói: “Sau khi chúng tôi bắt đầu đào thoát, anh ta đã nói tất cả mọi chuyện cho tôi biết!”
“Mới đầu, tôi chỉ cho là chúng tôi chỉ đơn giản là tội phạm kinh tế, chờ sóng gió qua đi, chúng tôi còn có thể về nhà, sống cuộc sống trước đây, nhưng mà… Tôi không nghĩ tới mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy…”
“Người phụ nữ ác độc đó là ai?” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Chúng ta bắt đầu nói về người phụ nữ ác độc này đi!”
“Ừm…” Ông lão điều chỉnh mạch suy nghĩ một chút, nói: “Khi mở công ty kế toán ở Ma Đô, anh ta có một người bạn gái, ừm… Nói như thế nào đây?”
“Hình như bọn họ là bạn từ cấp hai, chúng tôi là người Hiền Châu mà! Lúc đó, Hiền Châu vẫn là nông thôn, đại đa số thanh niên như chúng tôi đều sẽ lựa chọn đi tới Ma Đô phát triển sau khi tốt nghiệp xong…”
“Sau đó, anh ta gặp người bạn học này, hai người bọn họ nhanh chóng đến với nhau…”
“Người bạn học đó tên là gì?” Triệu Ngọc hỏi: “Làm công việc gì?”
“Tên cô ta là Du Nhiên, họ gì thì tôi không biết” Ông lão nói: “Cô ta làm nữ giúp việc cho một nhà giàu ở khu chung cư Phục Hưng đường Văn An!”
Nữ giúp việc…
Triệu Ngọc âm thầm gật đầu, tất cả manh mối cuối cùng đã hội tụ lại một chỗ.
“Ả đàn bà ác độc mà tôi nói chính là nữ chủ nhân của nhà này!” Ông lão đột nhiên siết chặt nắm đấm, kích động dị thường, nói: “Ả đàn bà độc ác kia có một chiếc đồng hồ có giá trị liên thành, có một ngày… Đồng hồ bị mất, cô ta liền đi vu oan hãm hại… Vu oan cho bạn gái của anh ta, nói là đồng hồ đã bị cô ta trộm mất, cứ đòi cô ta bồi thường…”
Về sau, bọn họ báo cảnh sát, Du Nhiên bị giải tới đồn cảnh sát, khiến mọi chuyện vô cùng nghiêm trọng…”
“Ác độc nhất chính là bọn họ còn thông báo cho người nhà của Du Nhiên, khiến cho tất cả người lớn trong nhà Du Nhiên đều biết…”
“Không thể nào!” Đinh Lam không nhịn được mà hỏi: “Không có chứng cứ mà tại sao có thể vu oan cho người khác như vậy chứ?”
“Chứng cứ chính là…” Ông lão tức giận nói: “Con trai của người đàn bà độc ác đó nói rằng đã tận mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ bị nữ giúp việc lấy đi! Nói cực kỳ chắc chắn…”
“Cho nên, cảnh sát cũng sẽ bênh vực gia đình bọn họ…”
“Vậy… Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc dường như đã hiểu được toàn bộ chân tướng câu chuyện năm xưa, hỏi: “Chuyện này được giải quyết như thế nào?”
“Còn có thể giải quyết như thế nào chứ…” Ông lão tiếc nuối nói: “Trong nhà ả đàn bà độc ác đó có tiền, nói là muốn thuê luật sư thưa kiện, tuyên bố muốn bắt Du Nhiên ngồi tù…”
“Du Nhiên là cô gái nhút nhát, lại thêm ở quê bị tung lời đồn nhảm, chỉ trỏ, do không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát!!!”
Nói đến đây, trong mắt ông lão rưng rưng, cả người run rẩy.
“Hả?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, hỏi: “Cô ấy nhảy lầu ở đâu?”
“Ở quê, một bệnh viện ở quê Hiền Châu” Ông lão nói: “Dưới áp lực, tinh thần của Du Nhiên đã xuất hiện vấn đề, cho nên người nhà cho cô ấy nằm viện, nhưng không ngờ kiểm tra còn chưa làm xong, cô ấy đã nhảy lầu rồi…”
“Anh… Anh của ông thì sao?” Đinh Lam hỏi: “Vì sao anh của ông lại không chăm sóc cô ấy?”
“Anh ta… Haizz…” Ông lão tiếc nuối nói: “Nhà chúng tôi có danh tiếng không tốt, bọn họ còn chưa nói rõ quan hệ yêu đương với người trong nhà đâu!”
“Cho nên, sau khi xảy ra chuyện, anh ta căn bản không có cách nào tới gần Du Nhiên…”
“Sau khi anh trai tôi nghe tin Du Nhiên chết, haizz…” Một giọt nước mắt chảy xuống, ông lão cuối cùng cũng không còn khống chế được nữa, nước mắt nhanh chóng tuôn đầy mặt…