Chương 2351 Phương tiện giao thông
Tuyết rơi dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn không ngừng rơi, trong tầm mắt là một mảnh tuyết màu trắng, có vẻ lóa mắtXe cảnh sát đi dọc theo quốc lộ, cuối cùng ngừng lại trước một cây cầu nhỏ.
Cây cầu nhỏ không quá dài, chỉ chừng hai mươi mét, trông có vẻ cũ kỹ.
Xe dọn tuyết đã dọn hết tuyết đọng trên cầu, nhưng mà trọng điểm của cảnh sát không phải trên cầu, mà là dưới gầm cầu.
Triệu Ngọc, Miêu Anh, Tịch Mộng Na, còn có Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn ngồi sau xe cùng nhau bước xuống, tất cả mọi người đi dọc theo bờ sông đến chỗ kết băng trên mặt sông.
Nhiệt độ không khí ở đây chừng âm mười bốn độ, nhiệt độ ban đêm hạ xuống tới tận âm ba mươi độ.
Bởi vậy, nước trên sông đã hoàn toàn kết thành băng, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Triệu Ngọc mặc hai lớp áo lông, lại vẫn có cảm giác quần áo quá mỏng, giống như gió lạnh có thể thổi xuyên qua cả lớp quần áo đang mặc vậy.
Thứ không được tự nhiên nhất chắc chắn là cái mũi rồi, không khí thở ra từ mũi ngưng kết thành băng trong nháy mắt, sẽ bám vào những vùng xung quanh mũi, dinh dính rất khó chịu…
Bởi vì nơi này hoang vắng, hiện trường vụ án lại nằm ở dưới gầm cầu, cho nên cảnh sát vẫn chưa căng dây cảnh báo.
Lúc này, có hơn mười nhân viên cảnh sát đang làm việc ở dưới chân cầu.
Thi thể đã bị bọn họ tháo khỏi chân cầu, cất vào trong túi giữ thi thể.
Sau khi đoàn người Triệu Ngọc đi xuống, chỉ có thể nhìn đinh ốc và dây thòng lọng có nút buộc dùng để treo người…
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát hoàn cảnh dưới gầm cầu một phen, chỉ thấy mặt băng cách đỉnh cầu chỉ tầm ba mét thôi, nếu có người sử dụng cây thang trên mặt băng thì có thể lên đến đỉnh cầu một cách dễ dàng.
“Nhìn đi…” Đội trưởng Cừu chỉ vào gầm cầu nói: “Giống hệt như hai vụ án trước đây, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi phát hiện dấu vết ma sát của kim loại trên vòng treo đó, hoài nghi hung thủ sử dụng ròng rọc để treo thi thể lên đó!”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, hung thủ muốn treo một người vào dưới gầm cầu có lẽ không khó, nhưng mà sau khi treo lên vẫn cần dây để buộc cố định lại.
Cho nên hắn ta cần sử dụng ròng rọc dùng ít sức hơn để phụ trợ, sau khi cố định thi thể thì mới dỡ ròng rọc xuống.
“Chắc hung thủ không ngu như vậy đâu nhỉ?” Nhiễm Đào nhìn dây thòng lọng trên đỉnh cầu, nói: “Chẳng lẽ hắn ta còn muốn ngụy trang cảnh nạn nhân thành thắt cổ tự sát sao?”
“Không thể nào” Đội trưởng Cừu vội vã nói: “Nạn nhân vốn lõa thể, sao một người không mặc quần áo có thể chạy tới chỗ xa như vậy để thắt cổ tự sát chứ?”
Lúc này, Triệu Ngọc đi tới trước túi đựng thi thể, muốn xem xét nạn nhân xem sao.
Nhân viên pháp y bên cạnh nhanh chóng mở túi đựng thi thể ra, hắn nhìn thấy một thi thể đã đông cứng bên trong!
“Nhìn này…” Đội trưởng Cừu vội vã tiến lên giới thiệu: “Tóc màu vàng, quả nhiên lại là một người phụ nữ nước ngoài… Đã là người thứ ba rồi!”
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát nạn nhân một phen, dù thi thể đã đông cứng, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra một vài đặc thù cơ bản, đây là một người phụ nữ nước ngoài có dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, chiều cao tầm một mét bảy, hơn nữa còn hết sức trẻ tuổi.
Lại là phụ nữ người nước ngoài…
Triệu Ngọc ngầm thở dài một tiếng, thật ra đây cũng là nguyên nhân Tổng cục Hình sự Trung ương cắt cử hắn tự mình xử lý.
Bởi vì nạn nhân đều là người nước ngoài, để tránh vụ án không phá được, hoặc dẫn phát sự kiện ngoại giao nào đó, cho nên Tổng cục Hình sự Trung ương mới kết thúc ngày nghỉ của Triệu Ngọc sớm hơn dự tính, phái hắn dẫn tổ điều tra đặc biệt tiến đến điều tra.
Cũng vì nhận được thông báo khá trễ, cho nên Thôi Lệ Châu, Tăng Khả và Trương Bồi Bồi vẫn chưa có mặt.
Thôi Lệ Châu đang trên đường từ Hải Lan đến, Trương Bồi Bồi thì đã đi Mỹ với pháp y Cao Phát Tài.
Có điều, Tổng cục Hình sự Trung ương đã cắt cử đội pháp y tới đây, bây giờ Tăng Khả và đội pháp y đang ở trên máy bay rồi.
Chỉ là Mãn Châu không có sân bay, bọn họ cần bay đến tỉnh Cáp Long Giang, sau đó mới đi xe qua đây, cho nên phải tới trước khi trời tối mới có thể đến nơi.
“Đội trưởng Cừu” Lúc này, sau khi xem xét thi thể xong, Miêu Anh đặt câu hỏi với đội trưởng Cừu: “Vụ án này đã xuất hiện hai nạn nhân trước đó rồi, các anh có làm công tác thống kê những người phụ nữ nước ngoài mất tích gần đây hay không?”
“Nếu như có thì chắc bây giờ đã có thể biết được lai lịch của ba nạn nhân này rồi nhỉ?”
“Đúng, đúng thế…” Đội trưởng Cừu mau chóng gật đầu: “Cả hai vụ án trước đều nhằm vào những cô gái trẻ tuổi đến từ Nga, chúng tôi đã thực hiện công tác thống kê ngay sau khi xuất hiện nạn nhân thứ hai rồi!”
“Nhưng chuyện kỳ lạ là không có phát hiện gì cả…” Đội trưởng Cừu xua tay nói: “Đừng nhìn tôi thế, chỗ chúng tôi là thành phố cảng, trong thành phố có tới gần hai mươi nghìn người Nga, nhưng mà nơi này vẫn luôn yên ổn!”
“Bắt đầu từ hồi Tết dương lịch cho tới bây giờ, hoàn toàn không có báo cáo mất tích, một người cũng không!”
“À…” Miêu Anh có vẻ thất vọng.
“Liệu có thể nhận ra…” Nhiễm Đào hỏi pháp y bên cạnh: “Nạn nhân đã tử vong bao lâu không?”
Sau khi pháp y nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: “Không được, bởi vì thời tiết như thế này, thi thể gần như bị cất vào kho lạnh, chỉ thông qua mắt thường thì rất khó đoán được thời gian tử vong”
Trong lúc nói chuyện, một luồng gió thổi dọc theo con sông đã đóng băng, gió lạnh trộn lẫn với bông tuyết thổi qua khiến mọi người không mở mắt ra được, mọi người nhanh chóng quay lại, đưa lưng về phía luồng gió.
“Wow, lạnh quá đi mất…” Tịch Mộng Na đã lạnh tới mức không ngừng run rẩy, không khỏi đến gần Triệu Ngọc, định ôm lấy cánh tay của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc sợ nhất là chiêu này, hắn nhanh nhẹn di chuyển sang bên cạnh, không để cho Tịch Mộng Na thành công.
Bởi vì lai lịch của Tịch Mộng Na rất mẫn cảm, cho nên Triệu Ngọc không nói sự thật với Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn, chỉ nói đây là thực tập sinh mà Tổng cục Hình sự Trung ương phái tới.
Nếu bị bọn họ nhìn thấy Tịch Mộng Na có vẻ thân thiết với mình như vậy, chắc chắn sẽ hoài nghi và hiểu lầm.
Nhưng mà Tịch Mộng Na hoàn toàn không để ý, cô ta vẫn bám riết không tha lại đến gần Triệu Ngọc rồi đưa tay ra.
Mà giờ khắc này, động tác của Tịch Mộng Na đã khiến Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn chú ý, thậm chí ngay cả đoàn người đội trưởng Cừu cũng nhìn về phía Triệu Ngọc.
Đáng chết!
Mắt thấy Tịch Mộng Na sắp túm lấy cánh tay mình, Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt ngược lại cổ tay Tịch Mộng Na, chỉ tay cô ta về phía mặt sông nơi xa.
“À…” Tiếp theo, Triệu Ngọc làm bộ làm tịch nói: “Cô nói là cô đang tò mò, không biết hung thủ đã đưa thi thể đi tới hiện trường như thế nào hả?”
Quả nhiên Triệu Ngọc rất nhanh nhạy, chỉ dùng một câu nói đã kéo mọi người về tới tình tiết vụ án.
“Đúng, đúng…” Nhiễm Đào vỗ đầu theo quán tính, nói: “Vừa rồi tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này! Vị trí nơi này hẻo lánh, tuyết lớn phủ kín đường đi, hung thủ không thể nào lái ô tô đến đây được nhỉ?”
“Vậy hắn ta… hắn ta tới hiện trường như thế nào?”
“Ừm…” Sau khi đội trưởng Cừu nghe thấy vậy, lập tức tiến lên một bước, nói với mọi người: “Các vị lãnh đạo, trước đây chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu vấn đề này rồi, chúng tôi cho rằng hung thủ đã đi xe trượt tuyết tới đây…”
Xe trượt tuyết…
Nghe thấy từ này, Tịch Mộng Na cũng bị thu hút sự chú ý, không còn ý định nắm lấy cánh tay Triệu Ngọc nữa.
“Đúng, là trượt tuyết!” Đội trưởng Cừu chỉ vào mặt sông và nói: “Xe ngựa kéo, lừa kéo, còn có xe chó kéo nữa!”
“Hai vụ án trước đó cũng vậy, tuyết lớn phủ kín đường, không thể nào sử dụng ô tô được, nếu hung thủ không có phi cơ trực thăng thì chỉ còn lại một loại phương tiện giao thông, đó chính là xe trượt tuyết!”
“Ý anh là…” Miêu Anh hỏi: “Hung thủ đi xe trượt tuyết qua mặt sông, như vậy… trượt tuyết là sẽ có dấu vết, có lẽ chúng ta có thể…”
Không đợi Miêu Anh nói xong, đội trưởng Cừu đã bất đắc dĩ nói: “Tìm kiếm dựa theo vết cắt là chuyện không thể, bởi vì bọn trẻ con gần đây hầu như ngày nào cũng tới sông này chơi trượt băng trượt tuyết, hơn nữa, gần đây liên tục có vài trận tuyết lớn, không thể tìm thấy dấu vết nữa rồi…”